Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1183. Thân mật 1

Chương 1183. Thân mật 1Chương 1183. Thân mật 1
Trang Triều Dương cười: "Ở bên này ngày nghỉ của anh nhiều hơn chút, không có nhiệm vụ, không phải lúc huấn luyện thì một tuần có thể nghỉ một ngày, với lại quân khu bên này ở ngay khu lân cận, em có thể dẫn con đến thăm anh."
Mạt Mạt vui vẻ chết thôi: "Quá tốt rồi, em cũng được nghỉ chủ nhật, như vậy cả nhà có thể ở cùng nhau rồi."
Trang Triều Dương thấy vợ vui vẻ, đáy mắt lóe ý cười.
Đúng giờ trưa, cả nhà Trang Triều Dương đến nhà họ Dương, trong nhà Tiết Nhã không có bảo mẫu, một bàn đồ ăn đều là Tiết Nhã làm, với lại mỗi một món đều là bồi bổ.
Tiết Nhã đã thay một bộ váy dài, biểu cảm tự nhiên hơn so với mấy lần trước rất nhiều, mấy ngày nay, Mạt Mạt cũng tiếp xúc với Tiết Nhã nhiều, mặc dù mặc dù không nói được mấy câu, nhưng xét cho cùng thì cũng đã quen thuộc không ít.
Dương Phong ngồi ở ghế chủ nhà, gọi Trang Triều Dương ngồi xuống, khiêm tốn nói: "Đều là đồ ăn thường ngày, đừng chê nhé."
Trang Triều Dương: "Anh Dương khiêm tốn rồi, tài nấu nướng của chị dâu chỉ ngửi thôi cũng đã thấy tuyệt vời rồi."
Dương Phong nghe thấy tiếng xưng hô anh Dương này, liếc Trang Trieu Dương một cái, ngừng một chút rồi nói: "Cũng vì con cái nên đã luyện ra, năm đó cô ấy không biết nấu cơm đâu."
Tiết Nhã siết chặt cái đũa trong tay, cô ấy cũng là vì con trai nên mới dụng tâm suy nghĩ, thân thể con trai yếu, trước đây vài năm lại không có đồ tốt, cô ấy chỉ có thể thay đổi làm đa dạng, Tiết Nhã nghĩ đến thân thể của con trai mà đau lòng.
Dương Phong chú ý tới sự khác lạ của vợ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đồ ăn đã sắp nguội rồi, ăn cơm trước đi, có lời gì thì lát nữa lại trò chuyện tiếp."
Trang Triều Dương: "Được."
Ở trên bàn ăn nhà họ Dương không náo nhiệt như nhà Mạt Mạt, nhà họ Dương ăn cơm thì không nói chuyện, Mạt Mạt cũng đã thấy được cái gì là lễ nghỉ trên bàn ăn của cô chủ thế gia.
Mạt Mạt nhìn mà mê đắm, đây mới thật sự là cô chủ thế gia.
Mạt Mạt cảm thấy, Dương Phong nhất định rất yêu vợ mình, nếu không năm đó sẽ không vì vợ mà từ bỏ tiền đồ, vào thời kỳ gian nan như vậy lại bảo vệ vợ, còn để cho vợ duy trì tính nết của bản thân.
Mạt Mạt cho rằng, mặc dù Tiết Nhã chịu được khó khăn, nhưng cô ấy cũng may mắn, là người may mắn bên trong rất nhiều người như cô ấy.
Sau khi ăn xong, Mạt Mạt giúp Tiết Nhã đến nhà bếp thu dọn, Tiết Nhã đỏ mặt: "Chuyện này, không cần đâu, tự tôi làm được." Mat Mat cười: "Để em giúp chị làm đi, nhìn chị ở nhà bếp, trong lòng em áy náy."
Tiết Nhã cúi đầu rửa đĩa, Mạt Mạt tự nhiên nhận lấy dùng nước sạch rửa lại một lần.
Hình như Tiết Nhã đã phải đấu tranh tâm lý rất lâu mới ngập ngừng mở miệng: "Vài chục năm rồi, cô là người đầu tiên đứng gần tôi như vậy."
Trong lòng Mạt Mạt nhói một cái, cô có thể tưởng tượng ra, năm đó Tiết Nhã bị cô lập, bị bắt nạt, năm đó không phải Tiết Nhã lạnh lùng, vài chục năm hiu quạnh mới biến thành dạng tính cách như thế này.
Mạt Mạt cũng đã nghe Dương Lâm nói qua về Tiết Nhã, nói rằng ở nhà, mẹ thẳng bé không phải như vậy, chỉ có ở bên ngoài mới mang theo lớp ngụy trang rất dày.
Mạt Mạt biết, Dương Lâm nói cho Tùng Nhân nghe, cũng chính là đang nói cho cô nghe, hy vọng nếu cô bị mẹ lạnh lùng doạ sợ.
Đáy mắt Mạt Mạt hiện lên sự ấm áp, Dương Lâm là một đứa nhỏ thân mật, Mạt Mạt: "Em cũng sẵn lòng trở thành bạn của chị, chỉ cần chị dâu có thể chấp nhận em."
Cái đĩa đựng đồ ăn trong tay Tiết Nhã rơi vào trong bồn nước, cuống quýt nhặt lên, đầu ngón tay cầm lấy cái đĩa, móng tay đã trắng bệch, Mạt Mạt cũng không vội mà đợi Tiết Nhã trả lời.
Tiết Nhã không chỉ là dựng nên một bức tường băng thật dày trên mặt, trong lòng cũng như vậy, Mạt Mạt tiếp tục nói: "Chị dâu có thể nghĩ thật kỹ rồi nói lại với em, gần đây em vẫn luôn ở nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận