Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1727. -

Chương 1727. -Chương 1727. -
Thất Cân đối với thứ gì cũng thấy mới mẻ, đối với thứ gì cũng tò mò, thiếu chút còn đi vào phòng đấu giá.
Thất Cân thích lên công ty, thời gian dài, mọi người cũng không còn căng thẳng nữa, nhưng vô cùng dốc sức làm việc, rất sợ bị Thất Cân đột nhiên xuất hiện phát hiện lười biếng.
Mạt Mạt cũng phát hiện, hiệu suất làm việc vô cùng cao, mỗi ngày đều vui vẻ kéo Thất Cân đi làm.
Mạt Mạt và Thất Cân vừa về nhà, điện thoại nhà vẫn luôn vang lên, Mạt Mạt ngay cả giày cũng không thay, chạy tới: "Alo, Tùng Nhân hả?"
Giọng của Tùng Nhân vô cùng lớn: "Mẹ."
Nước mắt của Mạt Mạt lập tức chảy xuống, mặc dù Tùng Nhân không nói đã bình an trở về, nhưng Mạt Mạt đã biết, Tùng Nhân hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi.
Mạt Mạt che miệng, cố gắng hết sức để không phát ra tiếng khóc khiến Tùng Nhân nghe thấy, mất một lúc mới trở lại bình thường, trong giọng tràn đầy sự vui sướng nói: "Mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con, chờ mẹ gửi qua bưu điện cho con, phải rồi, mẹ còn mua điện thoại di động cho con, chờ được nghỉ thì gọi điện thoại cho mẹt"
Tùng Nhân cười híp mắt nói: "Được, con có thể gọi điện thoại thì sẽ gọi cho mẹ.” "Được, được, mẹ chuẩn bị deu là những thứ con thích ăn, phải rồi, chừng nào thì con được nghỉ, mẹ muốn chuẩn bị hôn lễ cho con và Tâm Bảo."
Tùng Nhân đỏ mặt: "Chuyện này phải chờ rồi, ngày nghỉ của con đã hết rồi."
Mạt Mạt rất thất vọng, xem ra năm nay là không đùa rồi: "Được, mẹ biết rồi."
Mạt Mạt không nỡ cúp điện thoại, trong lòng vô cùng vui sướng, xoa đầu Thất Cân: "Tối nay chúng ta ăn lẩu, đi gọi dì Tê Hồng tới đây."
Thất Cân lên tiếng vui sướng: "Ây!"
Thời gian trôi qua, bắt đầu vào tháng tám, Thất Cân ở công ty, tất cả mọi người đều đã coi cậu bé là ông chủ nhỏ, ông chủ nhỏ có dáng có vẻ.
Mạt Mạt đi ra ngoài làm việc, Thất Cân ngoan ngoãn trông coi ở công ty.
Tháng tám rất thuận lợi, nhưng lại khiến cho Mạt Mạt gặp được người không muốn gặp nhất, mẹ của Mễ Mễ.
Người phụ nữ mặt vàng như nến, gầy đến mức dọa người, không còn có dáng vẻ mỹ lệ như ngày xưa, chỉ có cuộc sống khổ sở và ốm đau.
Mạt Mạt thật không nghĩ tới, mẹ của Mễ Mễ là người lợi hại, vậy mà tìm đến công ty, mặc quần áo không vừa với cơ thể, sợ hãi đứng trước mặt Mạt Mạt.
Phùng Quyên tự ti kéo sát quần áolại, những năm này ở nước ngoài, người đàn ông cô ta đi theo lúc ấy đã sớm không cân cô ta nữa, cô chỉ biết chút ít tiếng Anh sau đó lại không muốn về nước, vẫn muốn trở nên nổi bật, nhưng nhất định phải đối mặt với hiện thực, cô ta không có kỹ năng trong cuộc sống, làm bảo mẫu mấy lần cũng đều bị người ta sa thải, cuối cùng chỉ có thể đổi đàn ông, cũng không đổi một người, cuộc sống của cô ta càng ngày càng hỏng bét.
Vào lúc Phùng Quyên tuyệt vọng nhất thì nhìn thấy Mễ Mễ, con gái của cô ta, mặc váy công chúa, đang nhận phỏng vấn của phóng viên, đó là con gái của cô tal
Phùng Quyên nghĩ đến con gái, lại có thêm sức mạnh, cô ta sinh ra Mễ Mễ, Mễ Mễ là thịt trên người cô ta rơi xuống, Mễ Mễ có thể đi được đến đây, đều là công lao của cô ta.
Cô ta muốn sống cùng với Mễ Mễ, cô ta muốn có cuộc sống thoải mái, cô ta không muốn về nhà, không muốn làm bảo mẫu, cô ta ở nước ngoài đã bị phạt rồi, cô ta không có một xu, tiền xử phạt vẫn là đòi từ chỗ của Mễ Mễ, cũng bị mất, không có tiền ở nhà, người nhà cũng không coi cô ta là con người, chỉ muốn để cho cô ta lấy chồng trả tiền.
Cô ta không đợi được đến lúc Mễ Mễ trở về, cô ta chỉ có thể tự mình đến tìm Liên Mạt Mạt.
Vốn dĩ Mạt Mạt không muốn gặp Phùng Quyên, nhưng Phùng Quyên vẫn luôn chặn ở cửa, hôm nay là ngày đấu giá, người đến người đi, chỉ có thể tiếp đón vào.
Mạt Mạt vẫn luôn quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt của Phùng Quyên, lúc này Phùng Quyên đã có thể ngước đầu rồi, dám nhìn thẳng vào Mạt Mạt rồi.
"Nói đi, chuyện gì, tôi bận rất nhiều việc."
Hôm nay không đúng chỗ, nếu không Mạt Mạt đã ra tay rồi, đều là bởi vì cô ta, Mễ Mễ mới bị thương, giọng điệu của Mạt Mạt vô cùng kém.
Phùng Quyên không thèm để ý, cười: "Tôi tới để đón Mễ Mễ về, tôi là mẹ của Mễ Mễ, người giám hộ hợp pháp."
Mạt Mạt: "Tôi rất xem thường cô rồi, lại còn học được luật pháp."
"Trục xuất trở về dĩ nhiên phải học nhiều hơn chút ít, cho nên tôi tới đón Mễ Mễ về nhà."
Mạt Mạt: "Nhưng bây giờ tôi là người giám hộ hợp pháp của Mễ Mễ."
Phùng Quyên mở to hai mắt nhìn: "Không có khả năng, tôi chưa chết, mấy người sao lại là người giám hộ của Mễ Mễ?"
Mạt Mạt học luật đó, dĩ nhiên cô đã có chuẩn bị: "Cô có bản lĩnh như thế, tự mình đi thăm dò đi, không biết địa chỉ, tôi cho cô biết."
Phùng Quyên nghẹn lời, Liên Mạt Mạt không cần thiết phải lừa cô ta, điều Liên Mạt Mạt nói là sự thật, nghĩ đến khả năng này, Phùng Quyên cũng cảm thấy không ổn rồi.
Trong mắt cô ta Mễ Mễ đã trở thành máy kiếm tiền, chỉ cần nhận trở về, cô ta có thể sống cuộc sống thoải mái, hiện tại hi vọng đêu đã tan vỡ, biểu cảm trên mặt Phùng Quyên có chút dữ tợn.
Mạt Mạt: "Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô."
Phùng Quyên cười lạnh: "Không muốn nhìn thấy tôi, cô là muốn chiếm lấy Mễ Mễ, cô coi Mễ Mễ như máy kiếm tiền, cô không đối xử thật lòng với con bé, trả con bé lại cho tôi, tôi mới là mẹ ruột của Mễ Mễ."
Mạt Mạt châm chọc: "Cô thật sự là mất hết mặt mũi rồi, lời này mà cô cũng có thể nói ra được, đừng đem suy nghĩ của cô đặt lên người tôi, cút."
Phùng Quyên mở to hai mắt nhìn, không tin Mat Mạt biết mắng người, Phùng Quyên không đạt được mục đích cô ta cũng sẽ không đi: "Trả con bé lại cho tôi, tôi mới là mẹ của con bé, tôi mới là mẹ của Mễ Mễ, cô không thể tước đoạt quan mẹ con của chúng tôi."
Mạt Mạt đứng thẳng dậy: "Cô còn có mặt mũi nói mình là mẹ, chuyện cô làm, chính cô rõ ràng nhất, lỗ tai của Mễ Mễ đã xảy ra chuyện gì, Mễ Mễ làm sao lại thiếu chút nữa bị bán, những chuyện này là chuyện øì? Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết, mau chóng cút đi cho tôi, gặp lại cô, nhất định tôi sẽ đánh cô."
Phùng Quyên choáng váng, không nghĩ tới Liên Mạt Mạt biết tất cả mọi chuyện, nhưng ở nước ngoài nhiều năm, cũng thuộc phái diễn xuất: "Hu hu, tôi không cố ý, tôi là mẹ ruột mài!"
Mạt Mạt cứng rắn cắt ngang Phùng Quyên: "Đừng có gào lên ở chỗ của tôi, tôi không muốn nghe, cút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận