Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 478. Trở lại 2

Chương 478. Trở lại 2Chương 478. Trở lại 2
Trở lại 2
Lúc này Lưu Miểu đi đến, trên tay cầm một hộp cơm, đầu tiên là chào hỏi đám Mạt Mạt, sau đó áy náy nói với Thanh Nhân: "Thật xin lỗi, tôi có ca trực nên không thể rời đi được, tôi mang cơm đến cho anh đây."
Thanh Nhân giả vờ rất đói, vội vàng mở hộp cơm ra, trong hộp là một cái bánh bao bột ngô và nửa cây lạp xưởng, Thanh Nhân sửng sốt: "Cô lấy lạp xưởng về đi, giữ cho mình."
Lưu Miểu là một cô bé thành thật, chắp tay sau lưng: "Anh ăn đi, đều là lỗi của tôi, lúc tôi đến không còn có đồ ăn nữa."
Thanh Nhân sờ hộp cơm trong chăn, lát nữa sẽ đưa cho cô bé sủi cảo, nghĩ như thế nên cậu lấy ra nửa cây lạp xưởng, vừa định cắn thì Lưu Miểu đã chạy tới, cắn đứt một miếng nhét vào trong miệng, đỏ mặt nói: "Ừm, miếng này đã bị tôi cắn, hiện tại có thể ăn rồi."
Cuối cùng Mạt Mạt cũng không nhịn được cười, sao con bé Lưu Miểu này lại có thể đáng yêu như vậy chứ, cô yêu thích chết mất.
Tề Hồng cũng bật cười, Lưu Miểu không thể tiếp tục ở lại nổi nữa nên chạy đi.
Thanh Nhân chạm vào lạp xưởng, thật đáng tiếc, vừa nãy cậu nhanh mồm nhanh miệng thì tốt biết mây.
Thấy bình nước truyền của Thanh Nhân đã hết, Mạt Mạt kéo Tề Hồng đi: "Bọn chị đi đây."
Thanh Nhân cắn sủi cảo: "Vâng."
Mạt Mạt rời khỏi phòng bệnh, Tề Hồng kéo Mạt Mạt: "Chúng ta đi xem cô bé kia đi!"
Mạt Mạt cong mắt: "Được!"
Hai người không tìm thấy Lưu Miểu trong phòng trực nên hỏi các y tá khác, họ nói rằng Lưu Miểu đã ra ngoài.
Hai người vừa mới đi ra khỏi bệnh viện thì nhìn thấy Lưu Miểu và Tôn Nhụy ở cách đó không xa.
Tôn Nhụy có chút kích động, ôm chặt túi: "Sau này cô tránh xa Liên Thanh Nhân ra, người anh ấy thích là tôi."
Lưu Miểu khá bình tĩnh, cô ấy nhíu mày nói: "Em gái à, có phải em có hiểu lầm gì không, Thanh Nhân nói anh ấy thích chị mà. Mặc dù chị cũng không biết tại sao anh ấy lại thích mình."
Tôn Nhụy tức đến hộc máu, sao người phụ nữ này ngu vậy, mình nói nhiều như thế mà cô ta lại cứ vướng vào chuyện của mình: "Ý của tôi là sau này tôi sẽ gả cho Thanh Nhân, cô tránh xa anh ấy một chút."
Lưu Miểu "hả" một tiếng: "Chị vẫn luôn tránh xa anh ấy mà, là anh ấy đến tìm chị. Thanh Nhân là em trai của chị Mạt Mạt, anh ấy sẽ không nói dối. Anh ấy nói rằng muốn lấy mục đích kết hôn để hẹn hò với chị, còn nói bọn chị cùng nhau học tập tiến bộ, nhất định là em hiểu lầm 8gi rôi. Đi, chị dẫn em đi nói rõ ràng."
Tôn Nhụy sợ hãi, trừng mắt nhìn cô ấy, người phụ nữ này thoạt nhìn ngu ngốc nhưng thật ra rất thông minh, vậy mà lại muốn đối đầu trực diện: "Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước."
Lưu Miểu nhìn Tôn Nhụy chạy đi, hét lên: "Em gái à, em đừng chạy, em nói em muốn kết hôn với Thanh Nhân mà, chúng ta còn chưa đi tìm Thanh Nhân để nói cho rõ ràng!”
Tôn Nhụy té nhào xuống tuyết, chắc chắn là người phụ nữ này cố ý, nhất định là như vậy.
Mạt Mạt nghe toàn bộ quá trình: "..."
Tề Hồng cười đến nỗi không đứng thẳng người được: "Chúng ta còn lo lắng Lưu Miểu bị ức hiếp, tôi cảm thấy Tôn Nhụy sắp tức chết rồi."
Mạt Mạt bật cười: "Đúng vậy, con bé này thành thật ngay thẳng cũng có ưu điểm của thành thật."
Lưu Miểu quay đầu nhìn thấy Mạt Mạt, bĩu môi nói: "Chị Mạt Mạt, có một em gái kỳ lạ lắm."
Mạt Mạt: "Chị nghe thấy rồi, em đừng tin lời nó. Nó không phải người tốt, sau này tránh xa nó ra."
Lưu Miểu: "Thế ạ, vậy em sẽ tránh xa cô ấy, em không thèm tin lời cô ấy nói đâu. Chị Mat Mạt, chị Tề Hồng, em đi làm việc đây."
"ừ"
Tê Hồng nói: "Nhìn thấy Lưu Miểu khiến tôi dường như nhìn thấy mình của trước đây. Năm đó Triệu Hiên cũng nóng lòng lắm, nhưng tôi lại không hiểu"
"Cho nên Thanh Nhân là Triệu Hiên năm đó à?”
Tê Hồng cười trên nỗi đau của người khác: "Không, ha ha, cậu ấy còn thảm hơn Triệu Hiên."
Mạt Mạt mỉm cười: "Đúng thế thật."
Hai người đến cửa khu, Tôn Tiểu Mi đang vác bọc đồ trở về, Tê Hồng nhìn thấy trước: "Tôn Tiểu Mi đã trở lại, lần này náo nhiệt lắm đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận