Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 738. Phát run 2

Chương 738. Phát run 2Chương 738. Phát run 2
Phát run 2
Đến giữa tháng tám Bàng Linh mới trở về, lúc về người đen hơn rất nhiều. Trước tiên Bàng Linh đi chào Trang Triều Lộ, sau đó đến thăm Mạt Mạt, trong lòng còn ôm một quả dưa hấu thật lớn.
Mạt Mạt ngạc nhiên nhận lấy: "Cô lấy ở đâu ra vậy?"
Bàng Linh nhận lấy khăn ướt mà An An đưa tới, cảm ơn An An rồi nói: "Ở quê có nhà đó có ruộng trồng dưa hấu, tôi có mua được mười quả mang về, chia cho cô một quả."
"Cảm ơn cô nhé."
"Khách sáo làm gì, tôi cũng ăn chực nhà cô nhiều lần rồi mà."
Mạt Mạt định bổ dưa hấu ra, Bàng Linh ngăn lại: "Ở nhà tôi vẫn còn, cô đừng cắt nữa."
Mạt Mạt không nghe, tiếp tục hạ dao xuống cắt đôi quả dưa hấu ra. Dưa hấu vừa chín tới, màu đỏ bừng, vừa nhìn đã biết ngọt. Mạt Mạt cắt một dĩa, còn lại nửa quả ngâm ở trong nước.
Mạt Mạt đưa cho Bàng Linh, Bàng Linh trừng mắt nhìn Mạt Mạt, cuối cùng cũng đành nhận lấy.
Mạt Mạt nhìn Bàng Linh, nói với vẻ khẳng định: "Cô đã khôi phục trí nhớ rồi à?"
Bàng Linh thả miếng dưa hấu trong tay xuống rồi gật đầu: "Ư, ở trong thôn mặc dù chết nhieu người nhưng vẫn có người sống sót, bọn họ đều biết tôi, có kể lại cho tôi nghe những chuyện trước kia. Tôi tìm được nhà cũ rồi, dọc đường cũng tìm được mộ của bà nội, lúc đứng trước mộ thì tôi đã nhớ ra hết."
Khóe miệng Bàng Linh đắng chát: "Lúc tôi lớn lên bắt đầu biết chuyện thì vẫn luôn hỏi bà nội, cha mẹ cháu ở đâu? Bà nội cũng không giấu diem tôi, nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện. Lúc đó tôi rất buồn, vẫn không ngừng ảo tưởng rằng cha mẹ sẽ quay lại thăm tôi. Mỗi lần bà nội thấy tôi ngồi ở ngưỡng cửa nhìn ra thì bà lại khóc. Sau đó bà muốn đưa tôi quay lại nhưng tôi không chịu. Thực sự thì bà nội rất thất vọng với cha tôi, cuối cùng đến thời điểm bà qua đời cũng không đồng ý cho tôi gọi điện thông báo."
Mạt Mạt có thể tưởng tượng, bà cụ suy nghĩ cho con trai của mình, nhưng bà lại không ngờ đứa con trai vì tiền đồ của bản thân mà chưa bao giờ trở về thăm người mẹ đã vất vả khổ cực nuôi lớn ông ta.
Bàng Linh đột nhiên nở nụ cười: "Bà nội mất rồi, tôi cũng nghĩ thoáng hơn, tôi chính là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, sau này cứ sống cuộc đời của mình là được. Không ngờ rằng tôi cứu một cô gái, thế rồi vận mệnh của tôi cũng thay đổi luôn."
Mạt Mạt hỏi: "Trận lũ quét năm đó, tại sao cô lại bị rơi xuống nước vậy?"
Bàng Linh mím môi: "Tôi đưa Tôn Nhụy lên, nhưng cái cây đó không chịu nổi sức nặng của hai người. Cành cây mà tôi đứng bị gãy, tôi bị ngã xuống. Vốn Tôn Nhụy có thể giữ tay tôi lại, nhưng người đều là ích kỷ, vì mạng sống mà Tôn Nhụy thu tay về, tôi liên bị nước cuốn ra xa, xa đến chỗ nào thì tôi không biết, trong tình huống hung hiểm tôi bắt được một cái cây, lúc đó mới sống tiếp được."
"Thi ra chuyện là như vậy, khó trách Tôn Nhụy lại không dám gặp cô!”
"Đương nhiên là cô ta không dám gặp, năm đó chính tôi đã giúp cô ta leo lên cây, kết quả là cô ta lại bỏ mặc tôi sống chết. Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nhất định cô ta sẽ cho rằng nhìn thấy quỷ.
Mạt Mạt nhớ lại bộ dáng run rẩy của Tôn Nhụy, nở nụ cười: "Cô ta suýt chút nữa bị dọa chết khiếp."
Bàng Linh hừ một tiếng: "Dọa chết khiếp cũng là nhẹ, đồ vô ơn bội nghĩa."
"Phạm Đông đi tìm cô, cũng về cùng cô luôn à?"
"Ừ, về cùng nhau."
"Xem ra là thất vọng mà về rồi."
Bàng Linh thoải mái nói: "Trước kia tôi chính là một đứa trẻ không cha không mẹ, bây giờ suy nghĩ của tôi vẫn cứ như thế. Cho dù địa vị của cha mẹ tôi như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi cả. Cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, có bà nội yêu thương tôi, có bác trai bác gái, còn có các anh em nữa. Tôi cảm thấy ông trời đối xử với tôi cũng không tệ, cuộc sống như vậy rất tốt rồi, tôi không muốn thay đổi. Đối với tôi mà nói, nhà họ Phạm cũng chỉ là người xa lạ mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận