Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1010. Quyên góp 2

Chương 1010. Quyên góp 2Chương 1010. Quyên góp 2
Đột nhiên biểu cảm của Mạt Mạt trở nên nghiêm túc: "Em hy vọng mỗi một xu đều được dùng đến chỗ cần thiết nhất."
Chu Dịch: "Yên tâm đi, có anh giám sát rồi."
Mạt Mạt đứng dậy: "Vất vả cho anh rồi."
"Vất vả gì chứ, đây là em đang giúp anh đấy, với lại anh cũng hy vọng bọn nhỏ nhận được sự trợ giúp."
"Vậy được, em về nhà trước đây."
"Đợi chút, gần đây anh ở nhà, Vệ Nghiên muốn mời các em đến nhà anh chơi, em xem ngày mai thế nào? Ngày mai anh được nghỉ."
Ngày mai Dawes và Thẩm Triết còn chưa về, Mạt Mạt nói: "Không có vấn đề gì, nói với em địa chỉ, ngày mai em đến."
"Được, quyết định vậy đi, anh tiễn em ra ngoài."
"Được."
Cả nhà Mạt Mạt đi làm khách, giáo sư Lý không đi theo, đúng lúc ông ấy ra ngoài thăm bạn bè.
Mạt Mạt lái xe đi, nhà Chu Dịch rất dễ tìm, cũng ở trong một vùng với căn nhà này của Mạt Mạt, ở vùng này đều là tứ hợp viện hai cổng.
Tứ hợp viện của Chu Dịch càng đặc biệt hơn một chút, lớn hơn so với nhà Mạt Mạt, có hòn non bộ, có hồ nước, trong nhà đều bày đồ cổ. Đây là lần đầu tiên Mat Mat gặp ông cụ Chu, tóc ông cụ bạc trắng, trên tay cầm một cây gậy chống, nhìn thấy cả nhà Mạt Mạt, cười ha hả nói: "Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, nhanh ngồi đi, đừng khách khí, đến đây thì chính là nhà mình."
Thái độ của ông cụ Chu thân thiết, Mạt Mạt hiểu rõ, nhà Mạt Mạt quyên góp hai khoản tiền, giúp cho Chu Dịch thăng chức, bối cảnh quan hệ trong nhà cũng có, nên ông cụ dĩ nhiên là thân thiết.
Mạt Mạt cũng không hy vọng bản thân mình là người gặp người thích, người giống ông cụ Chu cả đời tính toán, ông ấy nhìn ai cũng đều là nhìn lợi ích đầu tiên, sau đó mới nhìn đến con người.
Ông cụ Chu làm như vậy dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ rồi, chính là vì giữ vững một chỉ ông ấy muốn giữ vững, trong lòng ông cụ đều rõ ràng.
Mạt Mạt mang theo quà tới, đều là một ít đồ ăn, Mạt Mạt cũng không xách theo thứ gì quý giá, cô cũng không đến để làm việc, chỉ có làm việc người ta mới đem theo quà quý.
Ông cụ không chê, ngược lại rất vui vẻ, chỉ có người trong nhà mới có thể như thế, cuộc sống của cháu trai cả sáng chói, tạo mối quan hệ với Liên Mạt Mạt là điều nhất thiết phải làm, trong mắt ông cụ Chu Mạt Mạt chính là tiền, vàng lấp lánh, vô cùng chói mắt người khác.
Suy cho cùng ông cụ Chu cũng lớn tuổi rồi, nói một lúc thì mệt mỏi, về ghế xích đu trong phòng nằm. Vệ Nghiên đợi ông cụ đi rồi, tự do không ít: "Đi, tôi dẫn cô đi thăm quan."
"Được."
Mạt Mạt vẫn luôn biết Chu Dịch là người tao nhã, đến sân sau, cuối cùng Mạt Mạt cũng cảm nhận được cái gì mới thật sự là người tao nhã, cầm kỳ thi hoạ thật sự là tỉnh thông mọi thứ, Mạt Mạt nhìn tranh vẽ quốc gia của Chu Dịch, tán thưởng liên tục.
Mạt Mạt trêu chọc: "Tôi vẫn nghĩ là Chu Dịch có thể chơi tâm nhãn, không nghĩ tới còn là một người toàn năng."
Vệ Nghiên vạch trần nội tình của chồng: "Bởi vì ông cụ thích, Chu Dịch vì để nịnh nọt ông cụ mà bỏ công sức, về sau đã thành thói quen, anh ấy thật sự thích vẽ."
Mạt Mạt nhìn bức tranh có chứa nguyện vọng: "Bậc thây nha!"
Đáy mắt Vệ Nghiên kiêu ngạo, chồng cô ấy rất lợi hại, cười nói: "Chính anh ấy nói anh ấy chỉ là thợ vẽ, còn chưa đủ đạt đến trình độ bậc thầy."
Mạt Mạt hít vào một hơi, như này còn chưa phải bậc thầy? Mạt Mạt cảm giác tranh vẽ quốc gia thật sự là uyên thâm.
Mạt Mạt đến phòng của Vệ Nghiên, cô nhìn xung quanh một vòng: "Hai chỗ ở của hai người, khiến cho tôi cảm thấy về thời cổ đại, nhìn cái giường ngủ này, hai người ở không khó chịu sao?"
Vệ Nghiên cười: "Không đâu, tôi rất thích bầu không khí này.”
"Theo tính cách của cô thì thật ra là vô cùng ăn nhập."
Mạt Mạt mới nói được phân nửa, Tùng Nhân chạy tới: "Dì Vệ ơi, chú Chu gọi dì đến đằng trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận