Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1292. Khua môi múa mép 2

Chương 1292. Khua môi múa mép 2Chương 1292. Khua môi múa mép 2
Tùng Nhân và Dương Lâm có được lời đáp, hai đứa bé về tới trong sân, Tùng Nhân còn vẫy tay đối với Trịnh Nghĩa chưa đi đến nhà: "Bác Trịnh, chúng cháu ở nhà cháu chờ bác."
Mạt Mạt đoán chừng Trịnh Nghĩa nghe mà muốn nôn ra máu rồi.
Hai đứa Tùng Nhân và Dương Lâm đều không nghĩ tới còn có thể kiếm lại tiền về, bây giờ thì tốt rồi, Trịnh Nghĩa nhúng tay vào, bọn họ có thể có được một số tiền, hơn nữa lại còn là số tiền không ít, ít thì lan truyền đi, sẽ thành hai người Trịnh Nghĩa bắt nạt bọn nó là trẻ con, còn nhiều thì hai vợ chồng nhà sát vách nhất định sẽ nôn ra máu.
Mạt Mạt từ trong lời nói vừa rồi của Trịnh Nghĩa, biết Trịnh Nghĩa biết hành động của Diệp Phàm, hai người này thật đúng là vợ chồng.
Tùng Nhân cũng không tức giận, vui vẻ ăn dưa hấu: "Mẹ, lần này cha họp có thể mang quà về cho con không?"
Mạt Mạt: "Mẹ cũng không biết, chờ cha con trở về thì biết rồi."
Lần này trang triều dương đi họp trong nước, Mạt Mạt nghĩ đến thành phố X, nước bọt chảy ròng, dim bông ở thành phố X, thật sự là tuyệt nhất.
Mạt Mạt ăn hết dưa hấu, hai vợ chồng Trịnh Nghĩa cũng tới, nụ cười trên mặt Trịnh Nghĩa còn có chút cứng ngac mặt Diệp Phàm thì đã có chút kéo dài ra.
Trịnh Nghĩa cười khan hai tiếng, mặc dù trang triều dương lờ anh ta đi, anh ta cũng tức giận, sau có nghe Diệp Phàm, lại quen biết Phạm Đông, tâm tư lại sống lại, hơn nữa lần này họp lại là trang triều dương đi, anh ta ở lại, trong lòng tức không nhịn nổi, nhất thời xúc động đáp ứng hành động của Diệp Phàm, nhưng bây giờ ngẫm lại, mặc dù nhà bọn họ kinh doanh lớn, nhưng anh ta cũng tổn thất không ít thể diện, nước cờ này đi thật thối.
Lúc đó cứ lừa hai thằng nhóc con này trước là được rồi, hiện giờ suy nghĩ gì cũng đã muộn.
Suy cho cùng Trịnh Nghĩa là trưởng bối, không thể mất mặt đi nhận lỗi với bọn nhỏ, chỉ có thể đàm phán với Mạt Mạt: "Việc này ý định ban đầu của chúng tôi cũng là tốt, không nghĩ tới hiểu lầm náo loạn lớn như vậy."
Mạt Mạt nhàn nhạt: "Ý định ban đầu như thế nào em cũng không muốn truy cứu, chỉ là lòng người vẫn phải chỉnh lại cho ngay ngắn, anh nói có đúng hay không anh Trịnh?”
Khoé miệng Trịnh Nghĩa giật giật: "Phải, em dâu nói rất đúng, em xem bọn nhỏ phát triển khách hàng không dễ dàng, những khách này coi như chúng ta mua, anh đưa tiền đến, một khách hàng hai trăm, tất cả ba mươi người, đây là 6000 đồng."
Mạt Mạt nhướng mày, con số này vượt qua cô mong muốn rồi, cô cho là cũng chỉ được một hai ngàn thôi!
Mạt Mạt nhìn về phía Dương Lâm, việc này là chuyện của bọn nhỏ, Dương Lâm gật nhẹ đầu, Trịnh Nghĩa cười: "Vậy được rồi, anh để tiền xuống đây, trong nhà còn có việc, chúng ta về trước."
Mạt Mạt nói: "Vậy em không tiễn nữa."
Trịnh Nghĩa: "Không cần tiễn, đều là hàng xóm."
Hai chữ hàng xóm sau cùng nói ra có chút miễn cưỡng, đây là ngày sau chỉ là hàng xóm rồi, đây là dự định phân rõ hoàn toàn giới hạn!
Trịnh Nghĩa và Diệp Phàm đen mặt đi rồi, Tùng Nhân bĩu môi: "Hai người đi ra ngoài cười thật rực rỡ."
Dương Lâm: "Trong đại viện, bản lĩnh biết làm vẻ ngoài nhất chính là hai người này, từ nơi này ra ngoài, đương nhiên phải cười rồi, chỉ có như vậy mọi người mới có thể tin đúng là mua, không phải nhà họ Trịnh tự đoạt."
Mạt Mạt đẩy phong thư: "Tiền hai người các con cầm đi."
Dương Lâm đổ tiền ra: "3000 cho Tùng Nhân, đây là hai người chúng ta nên được."
Mạt Mạt thấy được Dương Lâm rất rộng rãi, nếu đổi lại là đứa trẻ thông thường, đã sớm ồn ào để đòi được nhiều tiền hơn, nhưng Dương Lâm thì không, là thấy đỡ thì thôi, làm người biết giữ lại hạng nhất, chuyện này là hiếm thấy nhất.
Tùng Nhân nhận tiền: "Bây giờ nhà máy của nhà Trịnh Khả chuyên làm thịt viên rồi, ngày sau làm sao bây giờ?"
Dương Lâm: "Tiếp tục làm nước đá, làm kem, sau đó làm chút nước trái cây bán, chờ tích luỹ được đủ tiền rồi, em cũng phải mở nhà máy nhỏ, chuyên bán nước trái cây, giống như là nước ngọt có gas đóng chai ấy."
Tùng Nhân có chút khó xử: "Khả năng sau này anh không thể làm cùng em rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận