Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 719. Nghi hoặc 1

Chương 719. Nghi hoặc 1Chương 719. Nghi hoặc 1
Nghi hoặc 1
Nữ công an sửng sốt, đây là số hiệu của cô ấy khi chấp hành nhiệm vụ. Bây giờ bọn cướp đã bị bắt, nhiệm vụ của cô cũng đã kết thúc, hẳn là không ai biết đến số hiệu này mới đúng chứ. Cô ấy cau mày, nghĩ mấy cũng không ra.
Mạt Mạt vừa nhìn liền kích động, cái này chẳng phải gọi là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công đây sao? Trực giác của Mạt Mạt nói cho cô biết, chính là cô gái này.
Mạt Mạt nhìn xung quanh đều là người đang vây xem, nơi này cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện: "Đồng chí, cảm ơn cô nhé, có phải bọn tôi cũng phải về đồn để lấy lời khai không?"
Nữ công an gật đầu: "Đương nhiên rồi, ví tiền của cô chính là chứng cứ mà. Tôi làm việc ở khu vực này, cũng không xa lắm đâu, hai người đi với tôi một chuyến nhé."
Mạt Mạt cười: "Được!"
Nữ công an lại sửng sốt, hôm nay cô ấy gặp người này thật kỳ lạ, tại sao thấy cô ấy mà lại vui như vậy? Chẳng lẽ bởi vì cái số hiệu tạm thời kia của cô ấy sao?
Nữ công an dùng ánh mắt sắc bén nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt cũng đang đánh giá nữ công an.
Đối với mắt nhìn của Khởi Hành, Mạt Mạt cũng không nói nên lời. Dáng dap của nữ công an này rất khí khái hào hùng, nếu không phải còn có mái tóc dài thì cô cũng nghi ngờ người trước mắt là đàn ông. Vóc dáng rất cao, lại rất gầy, chỗ trước ngực cũng khá bằng phẳng.
Mạt Mạt thấy dáng vẻ cô ấy kéo tên móc túi cũng không tốn sức chút nào, xem ra sức lực cũng không nhỏ. Nhìn từ trên xuống, cô không thấy nữ công an này có chút nữ tính nào hết.
Mạt Mạt buồn bực, sao Khởi Hành lại coi trọng người thế này nhỉ, còn cọ xát sinh ra tia lửa điện nữa? Chẳng lẽ là được người cứu nên tâm linh mới rung động sao?
Cả một đường Mạt Mạt cứ suy nghĩ lung tung, Tề Hồng không nhịn nổi nữa hỏi: "Sao cô cứ nhìn chằm chằm nữ công an kia thế?"
Mat Mạt: "Rõ ràng lắm à?"
Tề Hồng gật đầu: "Ừ."
Mạt Mạt thấy nữ công an nhìn lại cô, cười gượng một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.
Đến trụ sở công an, Mạt Mạt vừa nhìn thì hóa ra là tổng cục này. Cô nhìn nữ công an đi vào, dọc đường đều có người chào hỏi, xem ra nhân duyên của cô gái này ở đây cũng không tồi.
Ở trong trụ sở Mạt Mạt cũng thấy có rất nhiều nữ công an, nhưng phần lớn đều chỉ làm công việc văn phòng, còn về hình sự xem ra chỉ có vị trước mắt này thôi. Mat Mat đang ngôi đó thì có một người đàn ông đến võ vai nữ công an, nét mặt của người đàn ông kia giống như muốn khóc: "Này, tôi nói này, cô là phụ nữ, phụ nữ đấy, không phải là đàn ông đâu. Bà cụ Bàng mà biết còn không đuổi giết tôi à? Chị hai à, coi như tôi cầu xin cô đấy, vết thương trên người cô còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng có liều mạng như vậy được không?"
Bàng Linh phiền chán đuổi nam công an kia đi: "Tránh xa tôi ra một chút, tôi còn phải làm việc."
Lúc này nam công an mới chú ý tới mấy người Mạt Mạt, lời nói đến bên miệng lại thu về, ngồi một bên nhìn mọi người làm việc.
Tên móc túi là kẻ tái phạm, Mạt Mạt ghi lời khai xong liền ngồi trên ghế không nhúc nhích, Bàng Linh: "Đồng chí, cô có thể đi được rồi."
Toàn bộ quá trình Mạt Mạt đều nhìn nữ công an chăm chú, phong cách làm việc sấm rền gió cuốn, đây đâu phải là phụ nữ cơ chứ? Quả thực chính là đàn ông!
Mạt Mạt cười gượng: "À thì, đồng chí à, cô là Số Năm có phải không?"
Nữ công an cau mày: "Rốt cuộc thì cô là ai?"
Mạt Mạt ho khan rồi nói: "À thì, thực ra là do lần trước khi cô tham gia làm nhiệm vụ có cứu đứa cháu trai lớn của tôi, cậu ấy chỉ biết số hiệu của cô, vẫn đang tìm cô đấy.
Bàng Linh à một tiếng, tỏ vẻ đã nhớ ra: "Có phải là Số Hai không? Cô trở về giúp tôi chuyển lời cho anh ay là không cân phải cảm ơn đâu, mọi người đều là đồng chí, là anh em vào sinh ra tử, chút chuyện nhỏ này không cần phải bận tâm đâu."
Mat Mạt: "...”
Đây thật sự chính là phụ nữ sao?
Mạt Mạt phải nói hết lời mới biết được tên của người phụ nữ này, tên là Bàng Linh.
Nữ công an chuẩn bị đi họp, cầm quyển sổ rời đi, Mạt Mạt cũng chỉ có thể rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận