Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 252. Góa bua 2

Chương 252. Góa bua 2Chương 252. Góa bua 2
Góa bụa 2
Mạt Mạt dùng vai đụng vào chị dâu: "Đừng có nói về chuyện của tớ nữa, cậu với anh trai tớ sắp kết hôn rồi. Thế nào? Có căng thẳng không?"
Triệu Tuệ nắm góc áo: "Căng thẳng chứ, nhưng lại ngóng trông. Còn cậu thì sao, đính hôn có căng thẳng không?"
"Không căng thẳng gì hết, đừng nhìn tớ như vậy, thật sự tớ không thấy căng thẳng gì hết luôn."
"Cậu thì giỏi rồi."
Chị dâu em chồng ngồi nói chuyện một hồi, mẹ Triệu đến gọi Triệu Tuệ về nhà. Mạt Mạt và cha mẹ tiễn khách đến tận cửa. Thấy người đi xa mới khóa cổng lại quay vào trong nhà.
Cha Triệu vừa vê đến nhà, vừa ngâm nga một khúc nhạc, vừa uống trà, thỉnh thoảng còn cảm khái: "Ánh mắt của tôi thật sự quá tốt."
Mẹ Triệu cười mắng: "Phải, phải, trong nhà này chỉ có anh là có ánh mắt tốt nhất."
"Còn không phải sao, sau này nhất định nhà họ Liên sẽ rất rực rỡ đấy. Thật không nghĩ tới con bé Mạt Mạt kia lại đính hôn với một doanh trưởng, so với con rể chúng ta lại có cấp bậc cao hơn nữa."
Mẹ Triệu không vui: "Con rể tôi học trường quân đội, sau này cũng không thua kém ai hết." "Ha ha, đúng vậy, sau này cũng có thể tốt rồi."
Tám giờ, Mạt Mạt không ngủ, lỗ tai vẫn dỏng lên, nghe thấy tiếng trèo tường liền bước xuống đất mở cửa sổ: "Đồng chí Trang Triều Dương, thói quen trèo tường này của anh không thể đổi được à?"
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, anh cũng không muốn trèo tường, đây không phải là anh không còn cách nào nữa cả sao?"
Mạt Mạt nghe giọng anh hơi khàn khàn, nhìn vào ánh mắt Trang Triều Dương: "Anh vừa mới tỉnh à?"
Trang Triều Dương lúc này đầu vẫn còn đau, gật đầu: "Ừ, nếu mà anh không ngủ thì nhất định tối nay anh sẽ đến ăn cơm."
"Anh thật đúng là coi nơi này thành nhà mình, nói đến ăn cơm liền đến ăn cơm."
"Không còn cách nào cả, da mặt không dày một chút thì sẽ không gặp được em. Em cho rằng anh không cảm giác được ánh mắt giết người của chú Liên à?”
Mạt Mạt trêu chọc: "Em còn tưởng anh không nhìn thấy đấy."
"Anh cũng không muốn nhìn thấy đâu, nhưng mà ánh mắt quá thực chất."
Trang Triều Dương nói xong, từ trong ngực móc ra một cái hộp nhỏ, nhét vào trong tay Mạt Mạt. Mạt Mạt cầm lấy hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Em mở ra xem một chút là biết."
Mạt Mạt đưa đèn pin cho Trang Triều Dương rồi mở ra xem, đó là một bộ trang sức màu ngọc lục bảo, màu sắc so với trang sức của mẹ cô còn tốt hơn, nhất là dưới ánh sáng của đèn pin, màu xanh lá cây bừng lên chói mắt, vô cùng đẹp mắt. Phụ nữ đều thích đồ trang sức, Mạt Mạt tự nhận mình cũng không ngoại lệ, không ngừng mân mê xoa nắn.
Trang Triều Dương cầm cái vòng tay đeo lên tay Mạt Mạt, rất hài lòng nói: "Đây là đồ trang sức của mẹ anh, nghe chị anh nói, cái này là để dành cho con dâu tương lai, hôm nay anh giao lại cho em."
Mạt Mạt trợn tròn mắt: "Hai chúng ta còn chưa kết hôn đâu đây! Mấy cái này quá quý giá, em không thể nhận nó được."
Trang Triều Dương nguy hiểm híp mắt: "Làm sao thế đồng chí Liên Mạt Mạt, đính hôn cũng đã đính hôn rồi, sau này em còn muốn hối hôn sao?"
Mạt Mạt đương nhiên không sợ Trang Triều Dương: "Nếu em hối hôn thì sao đây, anh muốn làm gì?"
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, anh sẽ không cho em có cơ hội này."
"Đồng chí Trang Triều Dương, đừng có né tránh vấn đề như thế. Nếu như em hối hôn thì làm sao?"
Vừa rồi Trang Triều Dương chỉ là nói giỡn thôi, nhưng Mạt Mạt đã hỏi đến cùng thì anh cũng nghiêm túc, vừa nghĩ đến tương lai có một ngày nào đó Mạt Mạt hối hôn, rồi lại kết hôn với người đàn ông khác, đôi mắt màu đen lại càng thêm u ám, cả người giống như hòa làm một với bóng tối: "Cho dù anh có ép, cũng sẽ ép em phải kết hôn."
Trang Triều Dương hỏi ngược lại: "Nếu trong tương lai anh hối hôn thì sao? Em sẽ làm gì?"
Mạt Mạt vươn tay, sờ gương mặt Trang Triều Dương, nói rõ từng tiếng: "Em sẽ không cho anh có cơ hội này, nếu chưa kết hôn mà anh dám hối hôn, chỉ có một biện pháp duy nhất để giải trừ hôn ước, chính là vị hôn phu chết đi. Nếu kết hôn rồi mà anh dám ngoại tình, tình trạng hôn nhân của em không có ly hôn, chỉ có góa bụa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận