Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1191. Giả vờ 1

Chương 1191. Giả vờ 1Chương 1191. Giả vờ 1
Trang Triều Dương nhìn đồng hồ, bây giờ đã bảy rưỡi rồi, hỏi Tiết Nhã: "Chỗ Dương Phong đến xa hay sao?”
Mặc dù Tiết Nhã đã cắt đứt quan hệ với con gái, đau lòng thì đau lòng, nhưng cô ấy là một người mẹ, đứa nhỏ cô ấy mang thai mười tháng trong bụng, cô ấy không nỡ, cho nên trước kia đã lén đi thăm con gái: "Không xa, ở ngay thôn lân cận, đi xe đạp vừa đi vừa về mất hai tiếng."
Mạt Mạt nghe vậy, Tiết Nhã đã đến đó không chỉ một lần.
Trang Triều Dương tính toán thời gian, bây giờ đường xá không dễ đi, vừa đi vừa về cũng chỉ 40 phút, nhưng đã đi bao lâu rồi, đến thành phố lân cận cũng nên trở về rồi.
Trang Triều Dương nói: "Em mượn xe đi xem một chút."
Tùng Nhân lo lắng cho Dương Lâm, xông lên: "Cha, con cũng đi theo."
Tiết Nhã cắn môi: "Tôi cũng đi."
Trang Triều Dương cau mày, Tiết Nhã vội nói: "Tôi biết đường."
Mạt Mạt biết Trang Triều Dương khó xử, anh vừa tới nơi này, lái xe mang theo chị dâu nhà hàng xóm ra ngoài, bất kể là có chuyện øì, vẫn sẽ có người nhiều chuyện sau lưng. Vương Thanh thây Thất Cân đang ngôi ngoan ngoãn, nói với Mạt Mạt: "Như này, mấy đứa nhỏ cứ để ở chỗ chị trước, chị trông cho một lúc, em đi cùng đi"
An An cũng giơ tay: "Mẹ, con giúp dì Vương trông em"
Mạt Mạt nói: "Vậy thì làm phiền chị dâu rồi."
Vương Thanh: "Không phiền, phiền phức cái gì, mấy người đi sớm về sớm."
Mat Mạt: "Dạ."
Thất Cân ngoan ngoãn, mặc dù không hiểu mẹ muốn đi làm cái gì, nhưng biết nhất định là có việc, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa tự chơi một mình.
Mat Mat và Tiết Nhã đi ra ngoài, Trang Triều Dương đi trước đến đại viện mượn xe, ở cửa chính chờ bọn họ.
Tiết Nhã rất quen thuộc đối với đường xá, trong giọng nói chỉ đường tràn đầy lo lắng, cô ấy không lo cho chồng mình, đừng thấy dáng vẻ chồng cô ấy nho nhã yếu ớt, nhưng thân thủ không tệ, cô ay lo lắng cho con trai, nếu như thật sự có nguy hiểm, thì chính là đòi mạng của cô ấy.
Trang Triều Dương lái xe rất nhanh, chưa đến 20 phút đã tới nhà Dương Tuyết, nhà cô ta ở thôn Ngô Gia, trong thôn phần lớn là người họ Ngô, cho nên mới có cái tên này.
Nhà của Dương Tuyết ở thôn Ngô Gia cũng không phải rất tốt, nhưng cũng không khó khăn lắm, giống như đại đa so những người khác.
Xe ngừng đến trước cửa nhà Dương Tuyết, trong nhà cô ta cũng không có người, cửa lớn khoá chặt, trong lòng Tiết Nhã hồi hộp một chút.
Chiếc xe jeep dừng trước cửa, dẫn tới không ít trẻ con, bọn nhỏ mồm năm miệng mười, kể lại quá trình.
Hoá ra Dương Phong và Dương Lâm đưa bọn nhỏ trở về, thấy Dương Tuyết nằm trong sân, trên trán đều là máu, nói là chồng Dương Tuyết muốn con trai muốn nhận anh em trong nhà làm con nuôi, Dương Tuyết không cho, thế là đánh nhau.
Dương Tuyết bị thương, chồng chạy mất, không ai phụ trách Dương Tuyết, bây giờ chắc là ở bệnh viện.
Mạt Mạt quay lại xe ngồi, thấy dáng vẻ thất thần của Tiết Nhã, nói thật, chuyện này quả thực quá trùng hợp, để lại bọn nhỏ, sau đó bản thân xảy ra chuyện, chồng thì chạy, sao lại có cảm giác giống như khổ nhục kế vậy nhỉ.
Mạt Mạt muốn nói với Tiết Nhã, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, bây giờ cô có nói cái gì Tiết Nhã cũng sẽ không nghe vào, nói không chừng trong lòng còn oán trách cô nữa.
Suy cho cùng đây là việc riêng của nhà họ Dương, tự bọn họ xử lý là được.
Năng lực phán đoán của Trang Triều Dương rất tốt, nếu như Dương Phong dẫn người đến bệnh viện nhất định sẽ đến bệnh viện quân y, không phải cho rang bệnh viện quân y chữa bệnh tốt, mà là vì nhiêu năm như vậy đã thành thói quen, quen rằng có bệnh thì đến bệnh viện quân y.
Quả nhiên Mạt Mạt nhìn thấy xe nhà mình trước cửa bệnh viện quân y, tìm người hỏi tên Dương Tuyết, đi đến phòng bệnh.
Dương Lâm ở hành lang bệnh viện trống trải, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên: "Mẹ, lúc đầu sợ mẹ lo lắng cho nên không có ý định nói cho mẹ biết, không nghĩ tới mẹ vẫn sẽ tìm đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận