Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 7. Trái cây đến từ đâu 1

Chương 7. Trái cây đến từ đâu 1Chương 7. Trái cây đến từ đâu 1
Liên Mạt Mạt đi chậm rãi ở phía sau, mắt thấy đường phố, cặp song sinh xông ra ngoài, ỷ sức lớn chen vào đám người, Liên Mạt Mạt vừa đến đầu đường, hai anh em đã chen ra.
Liên Thanh Nghĩa kích động hô: "Chị, tháng này cung cấp bắp cải rồi, mỗi nhà 20 cân, hơn nữa lương thực tinh tế nhiều hơn một cân so với tháng trước! Còn có cá đó!”
Liên Mạt Mạt thiếu chút nữa đã quên, Tết năm 65 là ngày 20 tháng 1, mắt thấy sắp qua năm mới rồi, khó trách sẽ có cá.
Liên Thanh Nghĩa thích ăn nhất là cá, đáng tiếc điều kiện không cho phép, một năm cũng chỉ có thể đụng vào dịp lễ tết, có thể mua được hay không cũng phải dựa vào may mắn, lôi kéo Mạt Mạt: "Chị, ba giờ sáng chúng ta liền đi xếp hàng."
Liên Thanh Nhân vỗ đầu em trai một cái, mũ cũng bị lệch: "Nhìn chút tiền đồ này của em kìa."
Liên Thanh Nghĩa hừ một tiếng: "Anh có tiền đồ, đến lúc đó mua được anh đừng ăn."
Hai anh em lại náo loạn, xô đẩy lẫn nhau, quả cầu tuyết trong tay bay đầy trời, khóe miệng Liên Mạt Mạt tràn đầy nụ cười vui vẻ, tuy rằng thời đại tạo nên những ngày tháng khổ sở, nhưng người một nhà ở cùng một chỗ là đủ rồi: "Hai người các em chờ chị một chút." Buổi toi ăn cơm tối xong, Điên Tình lấy ra ba mươi đồng cho Mạt Mạt, mai là đầu tháng rồi, phải cầm sổ lương thực đi mua lương thực và thực phẩm phụ dùng cho một nhà.
Từ khi Điền Tình bắt đầu đi làm, lương thực trong nhà vẫn luôn thuộc về Mạt Mạt quản lý, Mạt Mạt đều đặt ở trong hộp gỗ, hộp gỗ hai tầng, phía trên chứa lương thực, phía dưới để các loại phiếu, Liên Mạt Mạt nhìn các loại phiếu mới phát, qua ngày mai cũng sẽ không còn bao nhiêu.
Liên Mạt Mạt lại lấy ra hộp tiền mình tiết kiệm, bên trong đều là tiền cô tích góp được, thời gian quá lâu cô đã quên mất là có bao nhiêu tiền, lấy ra đếm thật đúng là không ít, có hai mươi hai đồng hai hào, hai mươi mấy đồng ở thập niên sáu mươi là một khoản tiền lớn, nhưng tương lai còn chưa đủ ăn một bữa cơm.
Vàng cổ loạn thế của thời đại hưng thịnh, hiện tại không cho phép lén mua bán vàng, Trung Quốc thống nhất thu mua. Liên Mạt Mạt không phải là học khảo cổ học, cũng không có nhãn lực đó. Bây giờ an toàn nhất là tem, mặc dù không biết phiên bản có giá trị, nhưng đều thu thập, luôn luôn có giá trị.
Ba giờ sáng, Liên Mạt Mạt mặc áo khoác quân đội duy nhất của cha đi theo hai đứa em trai đến trạm lương thực, xe đẩy là nhà mình, Liên Mạt Mạt để lại sổ lương thực cho hai em trai: "Thanh Nhân em đến xếp hàng lấy lương thực, Thanh Nghĩa đi xếp hàng lấy bắp cải, chị đi xếp hàng lấy thực phẩm phụ, mua xong hai người các em cùng nhau trở về không cần chờ chị."
Liên Thanh Nhân nhận lấy sổ lương thực: "Em biết rồi chị."
Liên Mạt Mạt để lại tiền, đi về phía thực phẩm phụ, cô đến mua thực phẩm phụ là có tư tâm, cô muốn quang minh chính đại nhập cư trái phép vài thứ từ không gian ra.
Người mua thực phẩm phụ nhiều hơn một chút, phía trước Liên Mạt Mạt đã xếp hàng không ít người, trong tương lại ngây người sáu năm, Liên Mạt Mạt thích ứng với mùa đông ấm áp, bất thình lình đứng trong tuyết gió thổi lạnh thấu xương, cả người lạnh xuyên tim, lạnh đến mức cả người cô đều rụt vào trong áo khoác.
Tám giờ trạm lương thực mở cửa, lại xếp hàng hơn mười phút rốt cục cũng đến cặp song sinh, mà Liên Mạt Mạt còn đang xếp hàng, hai anh em mua xong lương thực và bắp cải trước, đưa tiền lương thực cho Mạt Mạt rồi về nhà trước.
Năm phút sau đến Mạt Mạt, Mạt Mạt đi tới trước bàn thịt lợn đã không còn bao nhiêu thịt: "Một cân hai lạng thịt ba chỉ, đây là phiếu thịt."
Bác bán thịt chặt một nhát dao xuống vừa vặn một cân hai lạng, đưa cho Liên Mạt Mạt: "Một cân hai lạng thịt, tám mao.”
Liên Mạt Mạt đưa tiền, xách thịt nhường vị trí, vừa đi vừa nhìn một miếng thịt mỏng trong tay, thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận