Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 207. Anh cả mặt thối! 1

Chương 207. Anh cả mặt thối! 1Chương 207. Anh cả mặt thối! 1
Liên Thanh Bách đợi cho đến tận trời tối, quân vẫn chưa về mà xoay người đã không thấy Lý Thông đâu nữa cả. Liên Thanh Bách hừ một tiếng, chắc là cậu ta đã đi mật báo rồi, quả nhiên ở cổng lớn tìm được Lý Thông: "Thằng nhóc, mấy ngày không gặp mà cậu đã học được cách nịnh hót không tệ rồi đấy nhỉ."
Lý Thông giật mình xoay người lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh, Liên Thanh Bách tại sao còn đi theo tới đây chứ, cười giả lả: "Anh Liên, có phải em đi mật báo gì đâu, em chỉ đến đây ngắm cảnh, đúng vậy, là ngắm cảnh thôi mà."
"Thằng nhóc, tối lửa tắt đèn trời tối như bưng thế này mà còn ngắm cảnh à?"
"Em đang ngắm sao, là ngắm sao mà."
"Ha ha, vậy thì cậu nhìn lên trời xem thử."
Lý Thông ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt: "...
"Đừng có nói chuyện dây dưa với ông, vô dụng thôi, chuyện mà ông đây định làm thì đừng hòng ngăn cản, coi chừng đến lúc đó ông đây lấy cậu ra để luyện tập đấy."
Lý Thông run lẩy bẩy, anh ta sợ rồi, thân thủ của Liên Thanh Bách tương đương với đại đội trưởng Kỳ Hổ. Anh ta cũng không muốn tự rước lấy ngược đãi làm øì, chuyện của anh vợ em rể người ta anh ta vẫn không nên xen vào là tốt hơn: "Em nhớ ra rồi, em còn có việc, em đi trước đây."
Lý Thông chạy cũng nhanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Liên Thanh Bách đứng dưới ánh đèn đường, mặt mày tối sầm, mẹ kiếp, không nghĩ tới hôm nay lại chụp hụt.
Lúc Trang Triều Dương dẫn quân trở về đã là bảy giờ tối, cả người dính đầy bùn đất, sức cùng lực kiệt, để cho các đại đội trưởng dẫn quân trở về rồi mới đi bộ về phía phòng ngủ của mình.
Liên Thanh Bách từ rừng cây nhỏ chạy ra, lấy áo trùm lên đầu Trang Triều Dương. Thừa dịp Trang Triều Dương vén áo lên, liền tung một cú đấm thẳng vào mặt. Cú đấm này chưa xong thì cú đấm khác đã vọt tới.
Trang Triều Dương bị đánh lén trúng hai cú đấm. Đến cú đấm thứ ba, anh né ngược ra sau rồi nhanh nhẹn phản kích.
Liên Thanh Bách sắc mặt khó coi, liền hét lên: "Trang Triều Dương."
Liên Thanh Bách? Trang Triều Dương thu tay lại, Liên Thanh Bách bắt được cơ hội, lại tung thêm một cú đấm nữa, đánh Trang Triều Dương phải lui về phía sau một bước, khóe miệng đau đến mức phải xuýt xoa một hơi.
Giữa hai người cách nhau bốn bước, Liên Thanh Bách xoa cổ tay đau nhức, ôi chao, cái đầu Trang Triêu Dương làm bằng sắt à?
Trang Triều Dương lau vết máu nơi khóe miệng: "Sao cậu lại trở vê?" "Đừng quan tâm tại sao tôi trở vê, hai chúng ta tính toán sổ sách trước đã."
"Đây không phải là chỗ nói chuyện, về phòng ngủ tôi trước đã."
Liên Thanh Bách lại xông tới: "Đánh xong đã rồi đi cũng không muộn."
Trận đánh nhau này là lần đầu tiên Trang Triều Dương phải chịu nghẹn khuất nhất trong cuộc đời này, mỗi lần muốn đánh trả, thằng cháu Liên Thanh Bách này liền gọi tên Mạt Mạt ra, quả thật cực kỳ âm hiểm, đây đâu phải là đánh nhau mà là đơn phương bị đánh mới đúng.
Mười phút sau, Liên Thanh Bách thở hổn hển đứng thẳng người, sảng khoái thật, anh đã sớm muốn đánh Trang Triều Dương rồi, hôm nay đã quá ghiền.
Trang Triều Dương lấy mu bàn tay lau khóe miệng, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Đánh đủ rồi à?"
Liên Thanh Bách nghi hoặc nhìn Trang Triều Dương, tại sao anh cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ? Nhưng mà chỉ nghĩ đến việc ngày mai Trang Triều Dương phải trưng ra cái mặt sưng phù như mặt heo, cục tức cả tháng nay rốt cuộc cũn đã được trút hết ra ngoài.
"Đủ rồi!"
Ánh mắt Trang Triều Dương lóe lên, ngày mai anh phải trở về thành phố làm việc, vết thương này đến thật đúng lúc. Mat Mat trở lại phòng, làm thể nào cũng không ngủ được. Cô lo lắng, lo Trang Triều Dương sẽ bị thương. Xong rồi, xong thật rồi, cô thật sự bị lún sâu vào rồi.
Buổi sáng, Liên Quốc Trung nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt con gái, khuôn mặt đen đến mức cũng có thể nhỏ ra mực, trong lòng càng không muốn nhìn thấy Trang Triều Dương. Nếu thằng cả không dạy dỗ Trang Triều Dương một trận ra trò thì ông ấy sẽ dạy dỗ thằng cả.
Cặp song sinh nuốt nước miếng, oán niệm của cha già nhà mình thật sâu, mấy bữa nay bọn họ nhất định phải thành thật.
Điền Tình ăn mặc chỉnh tề: "Con gái, nếu như có điểm rồi thì nhớ nói Thanh Nghĩa đến báo cho mẹ một tiếng nhé."
"Con biết rồi."
Liên Quốc Trung rất có lòng tin với con gái mình: "Tối nay chúng ta nhớ nấu thêm chút đồ ăn ngon, chúng ta ăn mừng."
"bạ."
Vợ chồng Liên Quốc Trung đi làm, Mạt Mạt quét dọn vệ sinh nhà cửa xong là đã hơn tám giờ, cặp song sinh đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn: "Chị ơi, có điểm rồi đấy, chúng ta mau đi đi."
"Gấp cái gì, điểm có chạy được đâu, không vội."
Thanh Nghĩa thở dài: "Thật sự là Hoàng Thượng chưa vội mà thái giám đã gấp." Thanh Nhân giật giật khóe miệng: "Em tự mình làm thái giám đi, đừng có kéo anh vào."
"Em chỉ nói ví von thôi mà."
"Ví von cũng không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận