Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 955. Phạm Đông 1

Chương 955. Phạm Đông 1Chương 955. Phạm Đông 1
Bên này đối với việc điều tra Mạt Mạt cũng kết thúc, lại thẩm vấn Ngô Giai Giai một lần nữa, sắc mặt cô ta đã nói rõ tất cả.
Lúc đầu Ngô Giai Giai lòng dạ độc ác hại chết người, chính là làm người khác phẫn nộ, bây giờ còn lừa dối người khác, thái độ càng không tốt rồi: "Cô đang lãng phí thời gian và tinh lực của chúng tôi, rất có thể sẽ khiến cho kẻ tình nghi thực sự chạy mất."
Ngô Giai Giai khóc: "Tôi chỉ là nhất thời tức giận không chịu được, tôi không nghĩ được nhiều như vậy, đồng chí công an, anh giúp tôi một chút đi."
Công an cau mày, tiếp tục hỏi, hỏi một chút đã ra, Ngô Giai Giai quả thật đã đắc tội với không ít người, lòng dạ đen tối cạnh tranh nhau, đều có va chạm với rất nhiều người cùng nghề.
Mạt Mạt bảo Quách Đào đưa cô đến trạm xe buýt, cô ngồi xe buýt về là được, cảm ơn Quách Đào, Mạt Mạt về đến nhà Bàng Linh còn chưa quay lại.
Mạt Mạt tốn sức lên lầu, xoa cổ chân, hôm nay đi đường hơi nhiều, ngày mai nhất định sẽ sưng lên.
Mat Mat nghỉ ngơi một lúc rồi thay quần áo đi nấu cơm, vo gạo nấu cơm, rồi lại hấp thịt, đợi Vân Kiến về làm rau trộn là xong.
Mạt Mạt về phòng ngủ nghỉ ngơi, nằm một lúc, Vân Kiến mới trở về, nhìn thấy giày của chị, gõ cửa phòng ngủ: "Chị, chị không sao chứ?" Mat Mat dựa vào giường: "Không sao, chỉ sưng chân thôi."
"Đã ghi chép xong rồi ạ?"
"Xong rồi, sẽ không tới tìm chị nữa, cơm nấu xong rồi, em làm rau trộn đi, chờ mấy đứa Tùng Nhân về rồi ăn cơm."
Vân Kiến thấy chị gái thực sự không có chuyện gì: "Vâng, vậy chị nghỉ ngơi đi."
Mạt Mạt lại nằm một lúc, Tùng Nhân và An An mới trở về, thấy mẹ bị thương, Tùng Nhân tức giận nói: "Nhất định phải bảo cha dạy dỗ người xấu."
Mạt Mạt ngồi xuống ghế, xới cơm nói: "Người xấu sẽ bị pháp luật xử lý, hai đứa nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm đi."
Tùng Nhân và An An biết mẹ bị thương nên vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn đi rửa tay rồi.
Mạt Mạt ăn cơm hỏi Vân Kiến: "Vừa rồi quên hỏi em, Bàng Linh đâu rồi? Không về cùng em à?"
"Chị ấy lại đến cục công an rồi."
Mạt Mạt nói: "Bệnh nghề nghiệp của cô ấy không sửa được."
Vân Kiến cười: "Chị ấy được giữ lại chức vụ, chị ấy nói bản thân cũng có nghĩa vụ đi hỗ trợ."
Mạt Mạt lại nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ của Tôn Nhuy, phản ứng đầu tiên của con người sẽ không gạt người khác, dáng vẻ của Tôn Nhuy mặc dù là sợ hãi nhưng chính là sợ Ngô Giai Giai vạch trần mọi việc của cô ta, chứ không phải là sợ bị bắt. Mat Mat cau mày, Tôn Nhuy là người có khả năng muốn loại trừ Ngô Giai Giai nhất, nếu như không phải Tôn Nhuy thì là ai?
Chân Mạt Mạt bị thương, việc nhà có Vân Kiến và Tùng Nhân, Mạt Mạt về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Bàng Linh tới nhà Mat Mạt: "Đêm qua về muộn, cháu thấy nơi này của mợ đã tắt đèn rồi nên không đến đưa rượu nữa, đây là rượu thuốc dùng rất tốt, lúc cháu bị thương đều dùng cái này, mấy ngày là sẽ không sao nữa, cháu giúp mợ xoa một chút, hai ngày nữa là gần như khỏi rồi."
Mạt Mạt sưng chân rồi, Bàng Linh thoa thuốc lên: "Chịu đựng một chút, cháu bóp cho mợ”
Mạt Mạt xuýt xoa một tiếng: "Được."
Thủ pháp của Bàng Linh rất nhuần nhuyễn: "Không đau như vậy chứ, trước kia cháu đều tự bóp, thuần thục vô cùng."
Mạt Mạt xoa rượu thuốc, cảm giác đã khá hơn nhiều: "Cám ơn!"
"Khách khí gì chứ!"
Mạt Mạt thử đứng lên một chút, không đau nữa, rất dễ chịu: "Cháu về muộn như vậy, tra được cái gì không?”
Bàng Linh kiếm những điều có thể nói: "Sự hiềm nghi của mợ út không còn nữa rồi, Tôn Nhuy còn đang điều tra, cháu mới biết được người phụ nữ Ngô Giai Giai này gây ra rất nhiều việc, cô ta đắc tội không ít người, cạnh tranh xấu tính với những quán cơm xung quanh, còn thả chuột chết vào nhà người ta"
Mat Mạt: "..."
Ngô Giai Giai không chỉ mặt dày mà càng lúc càng giống lưu manh vô lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận