Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 524. Suc sinh 2

Chuong 524. Suc sinh 2Chuong 524. Suc sinh 2
Trang Triều Dương xới cơm cho Mat Mạt: "Tiếp tục như thế này quả thực không phải cách, cần phải tổ chức người đến Dương Thành mua về."
"Xe thì không đi được, với lại là ngày gió lớn, chẳng ai nguyện ý đi cả."
Trang Triều Dương trầm tư một lát: "Anh đi tìm mấy nhà ngồi lại một chỗ xem phản ứng ra sao, xem có biện pháp nào không?”
"Vâng."
Lúc này lại có người đến gõ cửa, Trang Triều Dương đứng dậy mở cửa, là Triệu Hiên: "Mau vào đây"
Triệu Hiên đi vào rồi nói: "Tôi mới ở nhà có một lát mà đã có hai người đến mượn đồ, tôi tới tìm anh thương lượng một chút có cần phải phản ánh hay không?"
"Tôi cũng đang muốn nói việc này đây, chờ tôi ăn cơm xong rồi hai ta vừa đi vừa nói."
"Được"
Trang Triều Dương và Triệu Hiên làm việc hiệu suất rất cao, báo cáo tình hình trên, cấp trên nghiên cứu phương án mấy ngày, cuối cùng bàn định, phái người giúp cung tiêu xã dọn tuyết ở xe, vận chuyển vật tư về đây.
Người được phái là đám Khởi Hàng, buổi tối Khởi Hàng tới: "Mợ út, cần cháu chuyển lời gì không?" Mat Mạt: "Cháu có thuận tiện không?”
Khởi Hàng nói: "Tiện mà, cung tiêu xã xếp đồ cần thời gian, vừa vặn cháu xin nghỉ một lúc."
"Nếu như thuận tiện thì giúp mợ chuyển lời, chúng ta không trở ve ăn tết được."
Khởi Hàng nói: "Được."
Mạt Mạt đứng dậy lấy ra cái bao đầu gối và bao tay của Trang Triều Dương: "Trên đường lạnh, cháu cầm theo cái này đi."
Khởi Hàng ôm vào trong ngực: "Cảm ơn mợ út."
Mạt Mạt dặn dò: "Lúc ở trên đường thì cẩn thận một chút, đợi một lát, mợ lấy cho mấy cái bánh, lúc đói thì lấy ra mà ăn."
"Mo út thật tốt."
Mạt Mạt xếp gọn gàng cho Khởi Hàng, cậu ôm đồ về ký túc xá.
Mạt Mạt hỏi Trang Triêu Dương: "Đi rồi về phải bao lâu hả anh?"
Trang Triều Dương nói: "Anh thấy bọn họ phải ở lại Dương Thành một đêm rồi."
Mạt Mạt nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng vù vù: "Gió này cũng không biết lúc nào thì ngừng."
"Đừng nghĩ nữa, thời gian không còn sớm, ngủ đi"
"Vâng"
Trang Triều Dương nói chính xác, cùng ngày Khởi Hàng không trở về, ngày thứ hai mới quay lại, sau lưng Khởi Hàng cõng một cái gùi, đặt gùi xuong nói: "Đây đều là bà Điền cho, bảo mợ út chia, mợ út cháu đang vội, đi trước đây."
"Ừm, được."
Khởi Hàng đi rồi, Mạt Mạt đỡ eo ngồi xuống, liếc nhìn cái gùi, bên trong có hai con gà mái, có khoảng 10 cân thịt, còn có một ít gạo và bột mì.
Mạt Mạt chia làm hai phần, một phần cất đi, một phần để lại vào trong cái gùi, chờ buổi tối Triều Dương về rồi mang qua.
Cung tiêu xã chở ve hai xe vật tư, những người thiếu đồ đều đi mua, có người mua về trả lại cho Mạt Mạt, có người thật giống như chưa từng mượn qua, nhìn thấy Mạt Mạt cũng không đề cập đến.
Những người mượn Tề Hồng cũng không trả lại, tức giận nói: "Tức chết tôi rồi."
Mạt Mạt không tức giận chút nào: "Chúng ta chỉ dùng chút muối đã có thể thấy rõ bộ mặt của một người, đây là chuyện tốt, tránh cho sau này lại bị thiệt thòi lớn”
"Nghe cô nói như vậy, cũng nguôi ngoai không ít, con người ấy à, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng."
Mạt Mạt nói: "Đừng nói đến cô, tôi cũng có lúc nhìn lầm."
"Chị dâu Triệu không trả khiến tôi rất ngạc nhiên, chị ấy là người hiền lành như vậy, còn giúp chúng ta xách đồ nữa." "Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới."
Te Hồng bĩu môi: "Sau này chúng ta cách xa chị ta ra một chút."
"Ừm."
"Thùng thùng." Có người gõ cửa, Mạt mạt đứng dậy mở cửa, Hướng Húc Đông và Lưu Miểu, Hướng Húc Đông nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Lưu Miểu nhìn mà sốt ruột: "Ông Hướng ông nói chuyện đi, Hướng Tịch còn đang chờ cứu mạng đó."
Hướng Húc Đông làm thế nào cũng không mở miệng ra được, quay người muốn đi: "Ông đến tìm đứa súc sinh kia."
Lưu Miểu dậm chân: "Cho dù có tìm Tôn Nhuy, cô ta cũng không có nhiều tiền như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận