Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 71. Hướng Triều Dương toàn năng! 1

Chương 71. Hướng Triều Dương toàn năng! 1Chương 71. Hướng Triều Dương toàn năng! 1
Hướng Triều Dương toàn năng! 1
Ngày hôm qua Liên Quốc Trung đã lái xe vận chuyển thép nên hôm nay Mạt Mạt không định nói cho mẹ biết chuyện mình xin nghỉ, miễn cho mẹ lại can nhan không đồng ý.
Chờ Điền Tình đi rồi, Mạt Mạt đuổi cặp song sinh đi giúp cô xin nghỉ học ngày hôm nay. Cặp song sinh kiên quyết không chịu: "Chị, tại sao chị lại được đi học cách đặt bẫy mà bọn em lại phải đi học? Không được, bọn em không giúp chị xin nghỉ đâu."
"Được rồi, nếu không giúp chị xin nghỉ thì chúng ta cùng tính sổ lại vậy. Chị nhớ rõ lúc ở bệnh viện chị có đưa cho hai đứa phiếu lương thực với tiền. Hai đứa chỉ ăn một bữa cơm thôi, số tiền còn lại đâu hết rồi? Có phải nên giao lại cho chị không?"
Lòng bàn chân cặp song sinh như được bôi dầu: "Chị, vậy để bọn em giúp chị xin nghỉ nhé, cam đoan không nói với mẹ đâu. Sắp trễ giờ rồi, bọn em đi trước đây!"
Mạt Mạt khom lưng cười ha ha, hai thằng nhóc thúi này, thật sự cho rằng cô đã quên rồi sao?!
Hướng Triều Dương cười khẽ: "Cũng là em có biện pháp đối phó với hai đứa nó."
"Đương nhiên, nếu em không quản được hai đứa chúng nó thì chúng nó còn không lên trời sao? Đi thôi, đưa em trai đi học rôi thì chúng ta cũng đi luôn."
Trước cửa trường tiểu học, Mạt Mạt bỏ mấy miếng kẹo vào trong cặp sách em trai: "Lúc nào đói thì em ăn một miếng nhé."
"Em biết rồi, chị, em vào trước đây."
Trong đáy mắt Hướng Triều Dương hiện lên vẻ dịu dàng: "Em là một chị gái tốt."
Mạt Mạt đắc ý ngẩng đầu: "Em cũng nghĩ như vậy đấy."
Hướng Triều Dương nở nụ cười, tuy rằng hai má có hơi cứng đờ nhưng không hề khó coi, trong lòng yên lặng bổ sung thêm: "Cũng sẽ là một người vợ tốt, một người mẹ tốt nữa."
Mạt Mạt không hiểu rõ nụ cười của Hướng Triều Dương cho lắm, liền thúc giục: "Chúng ta đi nhanh một chút, buổi trưa còn phải nấu cơm nữa!"
"Được."
Hướng Triều Dương bước lên xe đạp, Mạt Mạt nhảy lên ngồi ở ghế sau, hai tay giữ chặt ghế xe. Hướng Triều Dương cúi đầu nhìn thắt lưng, đột nhiên tăng tốc độ.
Mạt Mạt hoảng sợ, hai tay nắm lấy quần áo Hướng Triều Dương: "Anh chậm một chút, chậm một chút."
Hướng Triều Dương không hé răng, tập trung đạp xe, Mạt Mạt tức giận vặn một cái thật mạnh trên thắt lưng anh, làm Hướng Triều Dương đau đến nhăn mặt nhưng tốc độ cũng không giảm xuống.
Lúc đến chỗ cần đến, hai chân Mạt Mạt mềm nhũn nhảy xuống xe đạp, ngã ngồi trên bãi cỏ, nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh lại được: "Anh chạy nhanh như vậy làm gì hả? Em đã gọi anh để anh chậm lại rôi mà, anh không nghe thấy sao?"
Hướng Triều Dương vừa khóa xe, mặt vừa không đổi sắc nói: "Anh không nghe thấy, hôm nay gió hơi lớn"
Mat Mat nghi hoặc: "Hôm nay quả thật gió cũng hơi lớn nhỉ?"
Hướng Triều Dương thấy Mạt Mạt đã quên chuyện cô véo mình liền thúc giục: "Đi thôi, còn phải đi thêm một đoạn nữa đấy!"
Mạt Mạt đứng dậy, thử cử động chân một lúc, cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi: "Đi thôi!"
Hướng Triều Dương xách cái xẻng đi ở phía trước, Mạt Mạt theo sát phía sau. Mục tiêu của bọn họ là Tiểu Mạo Sơn, ngọn núi không lớn, sẽ không có mấy con vật hoang dã cỡ lớn, nhưng mà thỏ hoang hay những loài tương tự thì vẫn có.
Đầu tiên Hướng Triêu Dương kiểm tra mấy cái bẫy mà anh đã đặt ngày hôm qua. Có tổng cộng bốn cái bẫy nhưng chỉ có một cái bên trong có gà rừng. Anh lấy con gà rừng ra, dạy Mạt Mạt cách chôn vùi, xử lý dấu vết.
"Đào bẫy rập không phải là cứ tùy tiện chỗ nào cũng được mà phải chú ý hoàn cảnh chung quanh. Em xem cỏ khô nơi này rõ ràng có vết chân thỏ đi ngang qua, có thể đào bây ở cho này."
Mạt Mạt cẩn thận quan sát, quả thật là có dấu vết. Cô liền nghiêm túc quan sát Hướng Triều Dương đào bẫy. Chờ Hướng Triều Dương che giấu xong, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện chỗ này có bẫy: "Lợi hại quá"
Trong một buổi sáng, họ tìm thấy hai tổ gà rừng, mỗi tổ có mười quả trứng. Mỗi tổ Hướng Triều Dương chỉ lấy năm quả: "Để lại năm quả để nở thêm gà con."
Mạt Mạt nhìn Hướng Triều Dương với cặp mắt khác xưa, anh cũng hiểu được đạo lý bắt cá phải để lại cá con, không tồi.
Cả buổi sáng ở chung với nhau, Mạt Mạt trở nên thân thiết với Hướng Triều Dương hơn trước: "Hôm nay cám ơn anh nhé, dạy em nhiều như vậy."
"Khách sáo gì chứ, em còn muốn học gì nữa không?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Không, đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, em phải về nấu cơm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận