Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1696. -

Chương 1696. -Chương 1696. -
Trang Triều Dương cầm lên lật qua lật lại xem, đúng là đã tiêu rất nhiều: "Nếu như không có tiền thì đấu giá món đồ cổ đi!"
Mạt Mạt vội xua tay: "Đừng, em vẫn còn rất nhiều, nhiêu đây đủ rồi, em đã tính qua rồi, vẫn còn rất giàu có! Cũng may vật liệu xây dựng bây giờ không đáng tiền, nếu không thật sự không đủ."
Trang Triều Dương không thể giúp Mạt Mạt được, hai năm qua tiền lương của anh tăng cai, nhưng một năm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, cũng chỉ đủ chi tiêu một năm trong nhà, hơn nữa không chưa kể đến Mễ Mễ đang ở nước ngoài.
Mạt Mạt ném sổ sách đi, từ trên bàn trà lấy ra một cuốn danh thiếp, run rẩy nói: "Đợi bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội dùng."
Trang Triều Dương cầm cuốn danh thiếp, trái tim khá mạnh mẽ cũng run run, anh thật sự nhìn thấy không ít cái tên trên báo chí, anh khen ngợi từ trong đáy lòng: "Bà xã lợi hại thật đó."
Mạt Mạt cũng cảm thấy mình khá lợi hại, cô dẹp cuốn danh thiếp đi, Mạt Mạt nằm trên đùi của Trang Triêu Dương, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Bây giờ em đang rầu chính là em thân là người chủ trì, nên quyên góp thứ gì ra để đấu giá đây? Buổi đầu tiên rất quan trọng, hơn nữa cũng cần tạo ra danh tiếng."
Đây mới là điều khiến Mạt Mạt khó xử nhất, cô lẫy ra thứ không đáng giá, người khác nhất định cũng lấy ra thứ không đáng giá, lấy thứ quá mắc tiền cũng không tốt, ai lại đi quyên góp đồ quý báu chứ!
Trang Triều Dương suy nghĩ một vòng các món đồ cổ ở trong nhà, mặt đỏ bừng, những thứ ở trong nhà đều là ông nội không cho phép bán, thứ có thể bán đã bị anh bán hết rồi.
Mạt Mạt đã chọn sẵn đồ rồi: "Em đã chọn hai món, một đôi vòng tay hoặc là lấy một món đồ cổ từ chỗ của An An, em trả tiền mặt cho An An."
Mạt Mạt nghĩ như vậy cũng có nguyên nhân, nhưng cô sợ mang trang sức của mình ra sẽ nhạt nhẽo, của An An thì khác, có Ngụy Vĩ ở đây, nhất định có thể đấu giá được.
Trang Triều Dương nói: "Lấy đồ cổ của An An đi, trang sức của em đều là của trưởng bối tặng, đem đấu giá cũng không tốt."
Mạt Mạt nghĩ lại thấy cũng đúng: "Vậy để em gọi điện thoại cho An An, nói với thằng bé một tiếng."
"Ừ”"
Mạt Mạt muốn tìm An An đúng là tốn quá nhiều công sức, thằng nhóc này đi đến những nơi héo lánh để khám từ thiện, Mạt Mạt đã nói chuyện đồ cổ, An An cũng đồng ý, hơn nữa cũng không cần tiền, Mạt Mạt không đồng ý, chuyện nào ra chuyện đó, cuối cùng chọn một món đồ tầm trung không đáng giá lắm ra ngoài.
Sau đó tiền của Mạt Mạt lại mất đi một phần. Mat Mạt còn phái người đi đến các khu vực nghèo khó làm điều tra, cô cần có số liệu, cần có những số liệu thực tế.
Thời gian một tháng trôi qua, công ty từ thiện của Mạt Mạt đã hình thành hình ảnh ban đầu rồi, mỗi bộ phận đều bận việc của mình, gọn gàng ngăn nắp.
Thẩm Triết cũng là lúc này đến thành phố Z, đầu tiên Mạt Mạt và Thẩm Triết chính thức bàn giao công việc bên này, Mạt Mạt đã làm việc khá nhiều năm, rất không nỡ xa mọi người, trước khi đi còn rất hào phóng mời tất cả mọi người ăn cơm.
Thẩm Triết không giành với Mạt Mạt, sau đó Mạt Mạt dẫn Thẩm Triết đến công ty từ thiện, Thẩm Triết thấu hiểu năng lực của Mạt Mạt nên không tiếc lời khen ngợi.
Điều khiến Thẩm Triết có hứng thú chính là nơi Mạt Mạt mua, bởi vì Mạt Mạt không nôn nóng, bên này vẫn còn chưa phát triển, cho nên để kiến trúc trở nên đặc sắc, công trình cũng chậm hơn rất nhiều.
Nhưng Thẩm Triết quan sát hoàn cảnh xung quanh: "Không tới hai năm thì bên này sẽ trở thành một miếng đất quý, anh cũng động lòng đó."
Mạt Mạt mỉm cười: "Đợi em xây xong thì anh nhất định phải qua đây xem thử."
Thẩm Triết nói: "Đây là chuyện đương nhiên rồi, vả lại anh cũng sẽ ủng hộ cho sự nghiệp của em, em nhìn xem, anh cũng không cần em phải mời thì anh cũng đã nghĩ sẵn nên quyên góp món gì để đấu giá rôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận