Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 317. Be cong sự thật 1

Chương 317. Be cong sự thật 1Chương 317. Be cong sự thật 1
Bẻ cong sự thật 1
Sau khi Trang Triều Dương đi, Mạt Mạt lén bỏ thêm một ít bột mì vào túi bột mì, rau củ cũng lấy ra mỗi loại một ít, suy nghĩ một chút lại lấy ra một khúc xương que.
Mạt Mạt nhìn hũ muối và hũ tương chẳng còn bao nhiêu, dưa muối lần trước đã tặng hết. Cô quay vào phòng ngủ lấy tiền, xách túi đến nhà phục vụ mua.
Chị Vương đang trông con trai út dưới nhà, nhìn thấy Mạt Mạt bèn hỏi: "Lần này chuyển đến không đi nữa hả?"
Mạt Mạt mỉm cười: "Vâng, sẽ không đi nữa."
Chị Vương bế đứa con út lên: "Đây là đứa con trai út của chị tên là Tiểu Cường, Tiểu Cường chào dì đi."
Cậu bé chừng năm tuổi, nói giọng sữa: "Cháu chào dì."
Mat Mạt lấy một nắm kẹo ở trong túi ra đưa cho cậu bé: "Ngoan lắm, qua đây ăn kẹo cưới của dì nè."
Mạt Mạt đã nói là kẹo cưới nên chị Vương đành nuốt lời đến bên miệng lại. Thấy đứa con trai nhỏ nhìn mình, chị ấy gật đầu, cậu bé chắp tay nhận: "Cảm ơn dì."
Mạt Mạt xoa đầu cậu nhóc, thầm cảm thán, chị Vương không chỉ hiểu chuyện mà còn dạy dỗ con ngoan: "Ngoan.” Chị Vương thấy Mat Mat xách túi: "Em đi ra ngoài sao?"
"Vâng ạ, trong nhà hết muối với nước tương, em muốn đến nhà phục vụ mua một ít."
Chị Vương đang rảnh rỗi: "Chị đi cùng em, vừa hay tán gau với em."
Chị Vương muốn truyền thụ kinh nghiệm, Mạt Mạt đương nhiên vui vẻ: "Vâng al"
Khi hai người rời khỏi khu gia đình, chị Vương mới nói: "Em cũng biết khu quân sự của chúng ta rồi đấy, đều là người từ các khu quân sự khác nhau chuyển đến, trời nam đất bắc đâu đâu cũng có, không phải từ cùng một nơi. Thói quen sinh hoạt khác nhau thì không nói đến làm gì, hơn nữa thực sự có đủ loại người, sau này em nên chú ý nhiều hơn."
Mạt Mạt cẩn thận lắng nghe, chị Vương nói tiếp: "Chị chỉ cho em vài ví dụ, em nên chú ý những người này, bọn họ thật sự không ra gì."
"Vâng, chị dâu cứ nói đi ạ, em sẽ nghe."
Chị Vương: "Nói về đơn vị của chúng ta trước, có một hộ gia đình ở tầng bốn đó. Ngô Hoa vợ của doanh trưởng đội ba, thích chiếm dụng những thứ nhỏ nhặt. Nếu em để đồ ở cửa, sáng hôm sau chúng sẽ biến mất, thỉnh thoảng sẽ đến nhà em mượn dầu, muối, tương, giấm, mượn một lần không quá nhiều, em cũng ngại nói trả lại, em nói xem có tức không cơ chứ."
Mạt Mạt không nói nên lời, thực sự rất khó chịu, nếu bạn tức giận, cô ta sẽ ở sau lưng trách bạn keo kiệt, một thìa muối cũng không cho mượn.
Chị Vương nói tiếp: "Chuyện này còn có thể cho qua. Trong khu của chúng ta có một người nổi tiếng rất thích buôn chuyện, nói chuyện không cân nhắc, ăn nói linh tinh, là Vương Tiểu Thúy vợ của doanh trưởng đội hai. Cả ngày không quan tâm đến nhà cửa, con làm bẩn đồ cũng không thu dọn, suốt ngày ngồi lê đôi mách với một nhóm người, bị đánh hai lần mà không thèm nhớ, sau này phải tránh xa cô ta ra"
Mạt Mạt ghét nhất loại người này, không có cũng có thể nói thành có, như thể tận mắt chứng kiến nên nhớ vậy.
Chị Vương hạ giọng: "Còn có một người nữa, ở khu nhà của bọn em, là La Tiểu Quyên ấy. Nhắm được ai là vay tiền người đó, vay không bao giờ trả, em mà đòi tiền là cô ta sẽ khóc, làm như em đang ức hiếp cô ta vậy. Bây giờ mọi người thấy cô ta đều tránh xa."
Mạt Mạt: "Tại sao cô ta lại vay tiên? Lương của Khổng Á Kiệt không thấp, đủ để nuôi hai gia đình mà."
Chị Vương nói: "Nghe nói là để cho em trai cô ta cưới vợ, còn có chuyện gì nữa ấy, chị không biết cụ thể."
Mat Mạt: "...
Tại sao cô lại cảm thấy mẹ của Khổng Á Kiệt không chỉ đưa La Tiểu Quyên đến đây để sinh cháu trai nhỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận