Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1707. -

Chương 1707. -Chương 1707. -
Giọng điệu cuối cùng mặc dù có chút oán trách, nhưng Mạt Mạt vẫn nghe ra được sự yêu thích trong đó, Tôn Nhuy rất hài lòng về Tiểu Khả, hai người chung sống cũng rất không tệ.
Tôn Nhuy cũng không nghĩ tới, cô ta tìm được một đứa con gái có duyên như vậy, giống như hai mẹ con ruột, trước đây cô ta không muốn về nhà, bây giờ mỗi ngày đều về nhà, đây cũng là nguyên nhân mà rất lâu rồi cô ta không tới nhà Mạt Mạt, cô ta đã có nhà rồi, đương nhiên sẽ không đến để ké chút ấm áp nữa.
Mạt Mạt lại hỏi: "Tiểu Khả chuyển trường, có thể theo kịp không?"
Tôn Nhuy: "Đứa nhỏ này không phải rất thông minh, nhưng sẵn lòng nỗ lực, dùng tất cả thời gian vào chuyện học tập, bây giờ miễn cưỡng cũng có thể bắt kịp."
Chuyện học tập của Tiểu Khả không phải rất tốt, Tôn Nhuy cũng không thất vọng, chính bản thân cô ta cũng không phải là một người học giỏi, chỉ cần sau này nỗ lực, nhất định cũng có thể thành tài.
Người đàn ông ấm áp An An của nhà Mạt Mạt không ở nhà, nếu như ở nhà, cũng có thể giúp đỡ Tiểu Khả ôn tập, trong nhà không có ai giúp đỡ, Mạt Mạt cũng không nhắc lại chuyện học tập.
Hai người đang trò chuyện, Tiểu Khả xách theo hai túi đào đi vào, ánh nắng chiều chiếu vào, vẻ mặt vui cười ân cân của Tiểu Khả sinh động hơn.
Tiểu Khả đi vào đã đóng cửa, đặt đào xuống, rất xấu hổ đưa một túi cho Mạt Mạt: "Mợ, cháu thấy đào rất ngon nên đã mua một ít, mợ nếm thử đi."
Mạt Mạt hoàn hồn, khoé miệng mang theo nụ cười yếu ớt: "A, được."
Tôn Nhuy kéo Tiểu Khả ngồi xuống, thấy Mạt Mạt vẫn luôn nhìn Tiểu Khả: "Sao thế, không nhận ra hả? Có phải Tiểu Khả đã thay đổi rất nhiều hay không, nhìn xem bây giờ có sức sống biết bao, sắc mặt cũng khá hơn."
Mạt Mạt gật đầu, quả thật là vậy, vẻ mặt Tiểu Khả hồng hào mịn màng, cũng tự tin hơn rất nhiều, quả thực thay đổi không ít.
Tôn Nhuy: "Mạt Mạt, sao cô còn nhìn chằm chằm Tiểu Khả thế?"
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, cười nói: "Không phải cô đến vì chuyện của Hạ Hạ à, tôi đã tìm được người thay thế Hạ Hạ rồi."
Tôn Nhuy hiểu: "Cô nói là Tiểu Khả à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng, chính là Tiểu Khả, con bé có sức tương tác hơn so với Hạ Hạ, càng có thể đánh động vào lòng người."
Tôn Nhuy nghiêng đầu nhìn con gái mình, quan sát tỈ mỉ, cũng phải, con bé này trời sinh có nét mặt vui cười, quả thực là thích hợp nhất: "Ha ha, đúng, Tiểu Khả rất thích hợp."
Tiểu Khả có chút ngây ngốc, không hiểu đang nói cái gì, Mạt Mat nói với Tôn Nhuy: "Cô vân phải hỏi đứa nhổ một chút, hỏi xem có sẵn lòng quay phim quảng cáo không?"
Trong lòng Tôn Nhuy đã coi coi Tiểu Khả là người thừa kế, cô ta sẽ không thu nhận thêm đứa nào nữa, đời này chỉ có một đứa, nhưng vẫn rất tôn trọng Tiểu Khả, nói chuyện quay quảng cáo từ thiện cho con bé, hỏi ý kiến của nó.
Đứa nhỏ Tiểu Khả này bản thân lớn lên ở cô nhi viện, có rất nhiều cảm xúc, dĩ nhiên là đồng ý.
Người đã được định rồi, sự việc cũng được giải quyết, chị dâu Tôn dùng máy ép nước quả đào, Mạt Mạt uống một cốc, rất ngọt, coi như không tệ.
Tôn Nhuy nhìn máy ép nước trái cây tốt, cũng muốn mua một cái, làm diễn viên, để ý nhất chính là chăm sóc, không chỉ có nhiều đồ trang điểm, ăn uống cũng phải để ý, Tôn Nhuy cũng là người không uống đồ uống có gas, cô ta càng thích đồ thiên nhiên hơn.
Mat Mạt đùa giốn nói: "Công ty máy ép nước trái cây hẳn là nên trao cho tôi một phần thưởng tiêu thụ, mấy ngày nay tôi đã giúp bán được không ít đâu."
Tôn Nhuy nói: "Quả thực là vậy, sau này nhà cô đổi đồ điện nhỏ nào nhất định phải nói với tôi một tiếng, trước kia tôi không chú ý tới đồ điện nhỏ, không nghĩ tới thuận tiện như vậy."
Mạt Mạt nói: "Không có vấn đề."
Tôn Nhuy đột nhiên nhắc đến điện thoại: "Mạt Mạt, sao cô không mua điện thoại, thuận tiện biết bao nhiêu."
Mạt Mạt: "Không phải cô cũng không mua à?"
Tôn Nhuy xua tay: "Mặc dù rất thời thượng, nhưng quá to, không phù hợp với thẩm mỹ của tôi."
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
Thời không đã gia tăng tốc độ, từ trong miệng Phạm Đông đã nổ ra không ít thứ, điện thoại di động cũng là một trong số đó.
Điện thoại di động xuất hiện sớm hơn so với đời trước, hơn nữa trực tiếp bỏ qua điện thoại cầm tay, đến thẳng điện thoại di động.
Cuối cùng quan trọng nhất là, thực hiện thông tin di động cũng sớm hơn nhiều năm so với đời trước, nhất là ở thành phố Z, không giống như đời trước đến năm 1987 mới thực hiện, ở đời này cuối năm 1985 đã thực hiện rồi.
Mặc dù hình thức của điện thoại di động ít đi một chút, nhưng vẫn rất cồng kênh, nhưng kỹ thuật đã tiên tiến hơn rất nhiều, đầu tiên là chất lượng trò chuyện đã rõ ràng, còn rõ ràng hơn so với nước ngoài, còn đến dung lượng pin, không giống như đời trước chỉ được ba mươi phút, đời này kéo dài được đến hai tiếng.
Chớ xem thường hai tiếng, đây đã được tính là đột phá về kỹ thuật rồi.
Bây giờ đều là từ không đến có, mặc dù chưa có nhiều bước thay đổi trọng đại lắm, nhưng đã gọi là đột phá rồi. Chuyện gì cũng phải đi từng bước một, kỹ thuật không thể nào lập tức dẫn đầu giống như đời sau, chỉ có thể đột phá từ từ, chỉ có từ từ kỹ thuật mới hoàn thiện, mới có thể càng có tiến bộ lớn hơn.
Mạt Mạt rất chướng mắt với điện thoại di động ở hiện tại, trong không gian của cô có điện thoại thông minh, có camera trước, Mạt Mạt không vừa mắt với cái lớn.
Được rồi, chủ yếu là điện thoại di động hiện tại, chỉ có chức năng trò chuyện, những chức năng khác thật sự không có.
Hơn nữa điện thoại di động rất đắt, giá xuất xưởng đã là hai mươi ngàn, lúc tiêu thụ phải nhiều hơn năm ngàn, thế nhưng không phải ai cũng có thể mua được, có cái ở trên chợ đen, giá đắt gấp đôi.
Hơn nữa, phí hoà mạng cũng rất cao, cần sáu ngàn đồng.
Mặc dù Mạt Mạt không vừa mắt, nhưng có rất nhiều người coi trọng, đây là đột phá kỹ thuật, điện thoại di động trong nước, rất kiêu ngạo, đều sẵn lòng mua, đương nhiên cũng có người trong lòng giả VỜ.
Mặc dù lượng sản xuất không cao lắm, nhưng cũng là cung không đủ cầu, nói cho cùng, vẫn là người có tiền nhiều hơn.
Vài năm trước chỉ cần là người làm chút mua bán, mở cửa hàng nhỏ thì trong nhà cũng đã có mười mấy ngàn rồi, mặc dù hai năm nay lợi nhuận từ chuyện buôn bán không cao như trước, nhưng cũng kiếm được không ít.
Mạt Mạt vừa trò chuyện với Tôn Nhuy về điện thoại di động, hôm sau đã thấy cầm trong tay một chiếc điện thoại di động rồi: "Mợ út, mợ nhìn chiếc điện thoại di động này của cháu đi, kiểu mới nhất năm nay, trông thế nào?"
Mạt Mạt ước lượng vào trong tay: "Nhẹ hơn so với trước đây một chút."
Khởi Hàng cười hì hì: "Không chỉ có như thế, dung lượng pin cũng lớn, được bốn tiếng."
Mạt Mạt nói: "Tiến bộ rất nhanh."
Khởi Hàng gật đầu: "Đúng vậy, lần trước cháu đi xem, mấy công ty nước ngoài đều đã tái mặt rồi, vốn dĩ nghĩ đến kỹ thuật đột phá năm nay để vả mặt, không nghĩ tới bị mất mặt rồi."
Mạt Mạt ấn vào điện thoại di động, pin vẫn như cũ rất to, nhưng hình thức đã đẹp hơn không ít, không hề giống như cục gạch, trong lòng Mạt Mạt tự hào, đây chính là sản phẩm quốc nội.
Khởi Hàng hỏi: "Mợ út, mợ thích không, thích thì lấy một cái! Cháu giúp mợ mua."
Mạt Mạt đặt điện thoại di động xuống: "Cháu xem thường mợ à, mợ muốn điện thoại di động còn phải mua à?"
Khởi Hàng: "..."
Được rồi, cậu ấy quên mất, nhà họ Thẩm cũng là đối tác sản xuất điện thoại di động, mặc dù không phải là xưởng sản xuất điện thoại di động, nhưng kỹ thuật chủ yếu của điện thoại di động người ta có tham gia, nếu như mợ út muốn điện thoại di động, chỉ cần có ý, nhất định sẽ có người đưa tới cho.
Mạt Mạt cũng không cần điện thoại di động, nhưng không mua điện thoại di động thì lại bất tiện, Mạt Mạt cũng không thể lấy cái đang ở trong không gian ra, chưa nói đến vấn đề tín hiệu, nó quá tiên tiến, cô cũng không thể lấy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận