Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 565. Gọi điện thoại 1

Chương 565. Gọi điện thoại 1Chương 565. Gọi điện thoại 1
Gọi điện thoại
Mạt Mạt an ủi mẹ: "Mẹ, bà ngoại chưa chết, cứ nhìn thái độ của ông là biết."
"Vậy tại sao ông ấy không nói với mẹ?"
"Ông sợ cho mẹ hy vọng nhưng lại nhìn không thấy sẽ khiến mẹ thất vọng, chi bằng không nói cho mẹ."
Điền Tình ngồi phịch xuống ghế, không biết nên khóc hay nên cười, bà cảm thấy số phận đang đùa giỡn mình, đầu tiên là cha bà đã chết sống lại, bây giờ mẹ bà cũng còn sống. Hơn nữa, có vẻ như bà còn có một đứa em trai?
Vân Kiến rất thông minh, cậu bé phản ứng lại, chỉ vào Điền Tình: "Cô? Đâu có giống bà nội!"
Mạt Mạt không nói nên lời: "Ai nói con gái phải giống mẹ thế?"
Vân Kiến trợn tròn mắt: "Giống ông nội?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Điền Tình đứng phắt dậy: "Mẹ đi... mẹ đi gọi điện thoại."
Mạt Mạt ngăn lại: "Mẹ, mẹ chờ một chút, mẹ không kiềm chế được cảm xúc thì làm sao có thể gọi cho ông ngoại chứ?"
"Vậy mẹ đi về."
Mạt Mạt suy nghĩ một hồi: "Mẹ trở về nói cũng không rõ, như vậy con càng lo lăng, tốt nhất để con đi gọi điện thoại."
"Được."
Mạt Mạt liếc nhìn Tùng Nhân vẫn còn đang ngủ, kéo Vân Kiến: "Em đi với chị. "
Vân Kiến ngây người bị Mạt Mạt kéo đi, đến nơi gọi điện thoại Vân Kiến mới sực tỉnh, tìm được cô rồi? Cũng tìm thấy ông nội rồi?
Lúc này Mạt Mạt đã kết nối đường dây điện thoại, giọng nói ấm áp của Miêu Chí truyền đến: "Ai đấy?"
"Là cháu ông ngoại ơi!”
"Mạt Mạt, nhớ ông ngoại rồi à."
Mạt Mạt sắp xếp lời nói của mình: "Ông ơi, cháu nói với ông một chuyện, ông không được kích động phải giữ bình tĩnh nhé."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Miêu Chí trở nên nghiêm túc hơn: "Được, cháu nói đi, ông đang nghe đây. Cháu yên tâm, có loại sóng gió nào mà ông chưa từng gặp đâu, có chuyện gì thì cứ tự tin nói ra."
Mạt Mạt liếc nhìn Vân Kiến rồi nói: "Cháu tìm thấy bà ngoại rồi, bà ấy đang ở thành phố H."
"Cạch" một tiếng, Mạt Mạt lo lắng kêu lên: "Ông ngoại, ông ngoại ơi, ông sao vậy?"
Qua hồi lâu Miêu Chí mới hồi phục giọng nói: "Ông không sao, cái cốc trên tay ông bị rơi, thật sự tìm được rôi sao?”
Mạt Mạt nghe thấy âm thanh run rẩy trong câu nói cuối cùng cua ông ngoại, nói một cách khẳng định: "Tìm được rồi ạ."
Mạt Mạt kéo Vân Kiến lại gần hỏi địa chỉ, Vân Kiến im lặng nhìn điện thoại, Mạt Mạt đưa điện thoại cho Vân Kiến: "Em nói đi."
Vân Kiến nghe điện thoại: "Xin chào, là ông nội sao?"
Miêu Chí ngây người, sao ông lại trở thành ông nội rồi? Đứa trẻ đang nghe điện thoại là ai?
"Chào cháu bé."
Vân Kiến có chút thất vọng, Mạt Mạt nhìn mà lo lắng, nhưng chỗ gọi điện thoại không phải nơi để nói chuyện, cô cũng không giải thích được nên kéo Vân Kiến: "Nói địa chỉ đi, phải cúp điện thoại rồi."
Vân Kiến có chút không cam lòng, cuối cùng nói ra địa chỉ, Miêu Chí ghi nhớ địa chỉ, Mạt Mạt tiếp điện thoại: "Ông ngoại, sức khỏe bà ngoại không tốt, ông đến đó đừng kích thích bà."
"Được được được, ông biết rồi, ông cúp máy đây."
Miêu Chí nói xong lập tức cúp máy, gãi cổ rồi kêu lên: "Tiểu Lâm, đi đặt vé, tôi muốn đến thành phố H. Hôm nay đi ngay, cậu mau đi đi."
"Vâng."
Mạt Mạt đặt điện thoại xuống, nắm lấy tay Vân Kiến: "Đi thôi, chúng ta về nhà." Van Kiến để mặc Mat Mat kéo đi, khi không có ai ở xung quanh Vân Kiến mới hỏi: "Ông ấy thực sự là ông nội sao? Nhưng tại sao ông ấy không biết em? Em đã gọi ông ấy là ông nội rồi, nhưng ông ấy hoàn toàn không đáp lại."
Mạt Mạt giải thích: "Có thể ông ngoại còn không biết vê sự tôn tại của cha em, chuyện này phải đợi gặp bà ngoại mới biết."
Vân Kiến: "Ồ."
Mạt Mạt xoa đầu Vân Kiến: "Được rồi, em đừng nghĩ nữa, có tin tức gì ông ấy sẽ gọi điện thoại về. Đi thôi, về nấu cơm."
Vân Kiến ngại ngùng: "Bây giờ mọi người đều thiếu lương thực, em đưa Vân Bình đến nhà ăn ăn thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận