Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1793. -

Chương 1793. -Chương 1793. -
Vương Thanh: "Chị cũng không phải bà mối, người bình thường chị cũng mặc kệ, cũng chỉ có nhà em, chị mới tới."
Mạt Mạt tò mò: "Có thể hỏi chị dâu, đây là con gái nhà ai không!”
Vương Thanh chỉ về phía nam: "Con gái út nhà họ Tôn, năm nay lên năm hai đại học, nhà bọn họ vừa ý An An, vừa vặn hiếm khi An An ở đại viện, nên nhờ chị đến hỏi một chút, nếu em đồng ý, hai đứa bé gặp gỡ một chút, không thành thì coi như hôm nay chị giúp nhầm, hai nhà cũng giữ lại mặt mũi."
Trong đầu Mạt Mạt cũng là mạng lưới quan hệ, lập tức đã biết nhà họ Tôn là ai, đây chính là người lớn hơn một bậc so với Trang Triều Dương.
Vương Thanh thấy Mạt Mạt im lặng, sốt ruột: "Em nói một chút xem, em cho chị một lời nói xem nào!”
Mạt Mạt suy nghĩ đến ý đồ của nhà họ Tôn gia, sau đó xoè tay ra: "Em có cho lời nói hay không cũng vô dụng, chị dâu, nhà chúng em đều là tự do yêu đương, trẻ con bây giờ đều không thích xem mắt."
Vương Thanh không lên tiếng, cô ấy cũng không ngốc, Mạt Mạt lấy lí do này để thoái thác, nhìn thì là lý do chính đáng, nhưng chính là quá chính đáng, cho nên càng có thể nói rõ, Liên Mạt Mạt không muốn cho con trai xem mắt! Chị Vương rất tiếc nuối: "Con gái nhà họ Tôn cũng không tệ lắm."
Mạt Mạt kiên trì: "Chuyện của con cái, vẫn là để chúng nó tự mình quyết định, cha mẹ cũng không thể theo cả một đời, bây giờ cưới vợ nhất định phải tìm người vừa ý, đây chính là chuyện cả đời!"
Vương Thanh sững sờ, suy nghĩ của Mạt Mạt, thở đài: "Trẻ con bây giờ so với chúng ta trước kia có chính kiến hơn nhiều, chị cũng mặc kệ, coi như là trả lời lại như thế, chị sợ nhà họ Tôn sẽ ở sau lưng các em nghị luận."
Mạt Mạt hoàn toàn không để trong lòng: "Em ngay thẳng chính trực, chị dâu yên tâm đi, nhà họ Tôn sẽ không níu lấy không tha."
Mạt Mạt luôn cảm thấy, nhà họ Tôn vội vàng đến cửa như vậy, nhất định là có chuyện phát sinh, trong lòng cô hiện tại rất ngứa ngáy, muốn hỏi Trang Triều Dương một chút có biết chuyện nhà họ Tôn hay không.
Vương Thanh ngẫm lại cũng phải, nhà họ Trang cũng không dễ nắm thóp, người ta cũng có bối cảnh, thật sự so sánh thì nhà họ Tôn còn kém rất nhiều!
Vương Thanh cũng không trò chuyện đến nhà họ Tôn nữa, ngược lại hỏi Mạt Mạt: "An An quả thực cũng không còn nhỏ nữa, em thật sự không sốt ruột à”
Mat Mạt: ".. Em thực sự không sốt ruột, hiện tại cũng đề xướng kết hôn muộn, An An ba mươi tuổi chưa kết hôn em sốt ruột cũng không muộn." “Trái tm người làm mẹ như em thật sự rất bao dung, nhà chị nếu 30 mà chưa kết hôn, chị cảm thấy ngủ cũng không yên."
Mạt Mạt thầm nghĩ, đó là chị dâu không có sự so sánh, cô có nhà chị chồng để so sánh, An An mới bao nhiêu tuổi, cô thật sự không vội.
Mạt Mạt và Vương Thanh trò chuyện đến con cái, Vương Thanh hâm mộ Mạt Mạt bây giờ đã làm bà nội rồi, Mat Mat cũng cảm khái, hiện tại cô cũng nắm lấy số ngày đợi đứa nhỏ ra đời.
Mạt Mạt nghe thấy tiếng bước chân, xem xét, Giai Giai chạy lên lầu, con bé này, nhất định là lên truyền lời cho An An rồi.
Mạt Mạt lấp lóe hai mắt, vừa vặn có Giai Giai đi, cô cũng biết được suy nghĩ của An An.
Giai Giai kể lại sinh động như thật, An An khẽ cười, sau đó bảo Giai Giai đi ra ngoài chơi, chờ Giai Giai đi rồi, An An bỏ sách xuống, sau đó lại cầm lên, nhưng đã nửa ngày, cứ vậy ngay cả một trang sách cũng không lật ra được.
Lúc Mạt Mạt đi vào, thấy An An đang ngẩn người, Mạt Mạt đi đến trước bàn sách, An An mới phản ứng được, bỏ sách xuống: "Mẹ, có chuyện gì không?"
Sao Mạt Mạt có cảm giác, con trai có chút khẩn trương chứ? Sau đó cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng đọc sách quá chuyên chú, cho nên không quá chú ý, sau đó ngồi một mình trên ghế sofa: "Giai Giai nói rồi, mẹ cũng muốn hỏi con một chút, con cũng không còn nhỏ, có nghĩ tới việc tìm bạn gái hay không?”
An An: "Không, không có, mẹ, con muốn xây bệnh viện, con có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian."
Mạt Mạt nhìn An An chăm chú, thái độ của An An rất kiên quyết, thở dài, được rồi, đợi nó lớn tuổi rồi, cùng lắm thì đi xem mắt.
Mạt Mạt đổi đề tài: "Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho cha con, hỏi tiến triển bắt người, bởi vì cạy được miệng của bọn lưu manh, lấy được không ít tin tức, cuộc đuổi bắt lần này có thể nói là thu hoạch lớn toàn thắng, chỉ còn chờ cuối cùng thu lưới, con có thể về trường học."
Trong đáy mắt An An tràn đầy vui mừng: "Quá tốt rồi, con còn tưởng rằng con không được tham gia thi cuối kỳ chứ!"
"Không khoa trương như con nói đâu, con cũng chuẩn bị một chút, mẹ đưa con đi mua di động, chờ có tin tức là có thể đi."
An An: "Mẹ, điện thoại di động hay là thôi đi."
Điện thoại di động quá đắt, mất một cái đã khiến cậu đau lòng chết.
Mạt Mạt không đồng ý: "Điện thoại di động nhất định phải mua, sau này là thời đại tin tức, người nào tin tức nhanh người đó sẽ chiếm được cơ hội ngàn vàng, sau này con có nhiều chỗ cần dùng đến điện thoại di động."
An An nói không lại mẹ, chỉ có thể đi mua điện thoại di động.
Mạt Mạt nhìn cổ tay An An: "Mẹ đã muốn nói từ lâu rồi, sau khi mất đồng hồ, con làm sao lại không đeo đồng hồ nữa rồi hả?"
An An a một tiếng, lại rất sợ bị mẹ phát hiện ra sự kỳ lạ của mình, tìm một lý do: "Con sợ lại mất đi."
Mat Mạt: "...
An An cũng không phải người nhát gan, như này là thế nào?
Mạt Mạt nhíu mày: "An An, có phải con có chuyện giấu mẹ hay không?"
An An chột dạ, may mà chưa sửa lại tóc mái, đã chặn lại cảm xúc trong mắt: "Mẹ, sao con có thể có chuyện giấu mẹ, mẹ cũng đừng đổ oan cho con."
Mạt Mạt thấy con trai rất bình thường, cảm thấy có thể là mình cả nghĩ quá rồi, mở miệng nói: "Đồng hồ là thân phận, con nhất định phải đeo, mẹ nhớ con còn hai chiếc, con đi xem trước một chút, không được mẹ lại dẫn con đi mua."
An An hiểu rõ tài sản của mình, mấy chiếc đồng hồ còn dư lại cũng đều tốt: "Mẹ không cần mua nữa."
Mạt Mạt lại nói chuyện với An An một lúc, mới trở về phòng ngủ. Cô tắm rửa xong rồi trở lại trên giường, nghĩ đến Trang Triêu Dương, nhà họ Tôn đã xảy ra chuyện rồi, cho nên nhớ đến Trang Triều Dương, cô đã nói mà, An An cũng đã về một thời gian rất lâu rồi, sớm không thân thiết, muộn không thân thiết, sao bây giờ lại tới.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt đọc báo, mục giải trí, tiêu đề lớn nhất cũng là Dương Lâm và Lý Tư Mẫn huỷ bỏ hợp đồng.
Dương Lâm rất dứt khoát, tình nguyện bồi thường phí vi phạm hợp đồng, cũng phải huỷ bỏ hợp đồng.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm tiêu đề, Lý Tư Mẫn này thật không sáng suốt, làm lớn chuyện đối với cô ta cũng không có chỗ nào tốt, làm ầm ï càng lớn mặc dù có thể gián tiếp lăng xê, nhưng Dương Lâm là ai, Lý Tư Mẫn và Dương Lâm giải trừ hợp đồng, người trên thương trường sẽ chỉ cho rằng Lý Tư Mẫn sai, cảm thấy không phải là Dương Lâm.
Lý Tư Mẫn không thấy rõ ràng giá trị của mình, lần này tài nguyên sau này sẽ có, nhưng đường đến ngôi sao thì hoàn toàn mất rồi.
Mạt Mạt không quan tâm việc này, thời gian cực nhanh, mười ngày sau, bọn lưu manh đều đã bắt được, lần này là vụ án lớn, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ nhóm người, lúc đầu muốn khen ngợi An An, nhưng cô bảo Trang Triều Dương từ chối, vẫn nên khiêm tốn chút mới tốt.
Bây giờ không sao rồi, An An sẽ về trường học, sau khi An An đi, Giai Giai cũng đi, ông cụ Cát bị bệnh.
Hai đứa bé đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Mạt Mạt và Thất Cân, quạnh quẽ vô cùng, buổi tối ăn cơm cũng không ngon nữa. Lúc Tôn Nhuy tới, Mat Mat đang râu buổi tối ăn cái gì, Mạt Mạt: "Rất lâu rồi không nhìn thấy cô, cô đi đâu vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận