Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 289. Con cái còn xa lắm 1

Chương 289. Con cái còn xa lắm 1Chương 289. Con cái còn xa lắm 1
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt thả vào giường, ngồi xuống cởi giày cho cô, nhét cô vào trong chăn, sau đó cởi áo khoác, cũng tự mình chui vào.
Thân thể Mạt Mạt căng thẳng, mở to hai mắt, mặt của cô và Trang Triều Dương như muốn dính vào nhau,'Đồng chí Trang Triều Dương, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Cánh tay dài của Trang Triều Dương vòng qua, ôm Mat Mạt vào trong ngực, cằm cọ tóc cô,'Muốn ôm em ngủ, muốn làm như thế này hai năm nay rồi."
Khuôn mặt Mạt Mạt dán chặt vào lồng ngực của Trang Triều Dương, nghe tiếng tim đập hữu lực, cô cảm giác tỉnh thân dần dần vững vàng, phòng ngủ im ắng, giống như chỉ có tiếng tim đập cùng nhịp của hai người, ấm áp hiếm có.
Mạt Mạt mơ màng ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sờ khóe miệng,"Ngủ đi, cô vợ của anh."
Hơn hai giờ chiều, Mạt Mạt mới tỉnh. Lúc tỉnh, Trang Triều Dương cũng không còn trong phòng ngủ nữa, Mạt Mạt xếp chăn xong thì xuống giường, Trang Triều Dương đang cọ bình mới mua.
Mạt Mạt dựa vào cửa phòng vệ sinh, có chút cảm tính nói: "Trang Triều Dương, ông trời nhất định cho rằng đời trước của em sống quá khổ cho nên đời này mới khiến cho em gặp được anh." Trang Trieu Dương ngang đâu,/Đông chí Liên Mạt Mạt, lời này cũng không đúng, phải là do đời trước em tích đức nên đời này mới có thể gặp được người đàn ông tốt như anh đó."
Mat Mat khe cười không nói chuyện, cô cũng không nói dối, đời trước cô sống thật khổ, khổ trong lòng.
Trang Triều Dương rất nhanh đã dọn dẹp xong, chà tay,'Gần 3 giờ rồi, chúng ta đi thôi!"
Mat Mạt gật đầu,"Ừm."
Lái xe đến thôn Tiểu Câu mất mười phút, xe Jeep quân đội vào thôn, có mấy người tò mò đi theo, đều muốn nhìn thử, xe này đi đến nhà ai.
Trang Triều Dương dừng xe tại một ngôi nhà dưới chân núi cuối thôn phía đông, xuyên qua tường sân thấp bé, còn có thể nhìn thấy gỗ thải trong sân, một ông chú hơn năm mươi tuổi đang loay hoay với đám gỗ này.
Trang Triều Dương xuống xe mở cửa cho Mạt Mạt, cô đi theo sau lưng anh vào trong sân.
Ông chú trong sân tới nghênh đón,"Hai người tìm ai?"
Trang Triều Dương nói: "Chúng tôi muốn đặt trước hai cái tủ quần áo và mấy cái ghế. "
Trên mặt ông chú có chút khó xử,"Làm thì có thể làm được, nhưng trong tay của tôi không có vật liệu gỗ, cậu cũng biết trên núi không cho đốn củi tùy tiện, phải làm chứng chỉ trong thôn, tôi không làm nổi, cậu xem các cô cậu có vật liệu gỗ không?”
Trang Triều Dương nói: "Nếu tôi có thể làm chứng chỉ, có thể giao công việc đốn củi này cho chú luôn hay không?
Ông chú gật đầuĐương nhiên có thể, nhưng phải tính giá khác."
Trang Triều Dương gật đầu,"Một lát nữa chúng tôi quay lại.”
Mạt Mạt và Trang Triều Dương ra xe, rất nhiều người vây quanh trước xe, hầu như là trẻ con, mọi người nhìn thấy hai người bọn họ ra đây thì vội lo lắng giải tán.
Mạt Mạt lên xe trước, chờ Trang Triều Dương nói lên xe thì hỏi"Anh làm chứng chỉ bằng cách nào?"
Trang Triều Dương giải thích,"Đương nhiên là dùng tiền mua, vật liệu gỗ là tài sản công cộng trong thôn, em muốn dùng thì phải lấy tiền mua, sau đó đến lúc cuối năm, sẽ chia cho thôn dân."
Mat Mat sửng sốt,"Không phải không cho mua bán sao?”
Trang Triều Dương cười khẽ,"Là không cho cá nhân, lấy danh nghĩa của thôn thì có thể."
Trong lúc nói chuyện thì đã đến thôn bản, bí thư chỉ bộ của thôn ra đón,'Đồng chí, anh tới có chuyện gì không?"
Trang Triều Dương,"Vào nhà nói."
"Vâng, được, được." Chờ vào phòng, Trang Trieu Dương nói mục đích tới đây, bí thư chi bộ của thôn ho nhẹ một cái,"Đồng chí, cây trên núi của chúng tôi không phải miễn phí."
"Tôi biết."
Bí thư chi bộ của thôn cười,'Một cây mười đồng."
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương, Trang Triều Dương đáp ứng,'Tôi muốn dẫn người tự mình đi chọn cây.”
"Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề."
Trang Triều Dương nói,'Vậy anh làm chứng chỉ đi, tôi chọn cây xong thì về trả tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận