Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1615. -

Chương 1615. -Chương 1615. -
Mạt Mạt là người ngoài nghề còn cảm thấy giọng hát của Đại Song là thiên phú, huống chi là chuyên ngành của Tôn Nhuy.
Cuối cùng Tiết Nhã thở dài một hơi: "Đại Song rất để ý, xem ra chỉ có thể đồng ý."
Mạt Mạt nói: "Chị dâu cũng đừng suy nghĩ nhiều, bọn nhỏ có con đường mình muốn đi, bây giờ chị ngăn cản, chờ sau này trưởng thành rồi lại oán trách chị, Đại Song thích thì chị cứ đồng ý đi!"
Vào lúc Đại Song tuyệt thực một ngày Tiết Nhã đã thấy được quyết tâm của Đại Song, cô ấy cũng đau lòng, hữu khí vô lực: "Được rồi, chị cũng mặc kệ, tránh cho cai quản nhiều lại thành thù."
Mạt Mạt rất đồng tình với Tiết Nhã, rõ ràng Dương Lâm giáo dục rất tốt, làm sao vừa đến trên người con gái, thì luôn xảy ra vấn đề chứ!
Tiết Nhã về nhà, Mạt Mạt nằm một lúc, buổi chiêu Mat Mạt không có việc øì, ngồi xổm trong sân cắt nụ hoa.
Bây giờ Mạt Mạt uống trà hoa, đều là tự mình trồng rồi phơi, lần này đi mấy ngày, lại mọc ra không ít nụ hoa mới, Mạt Mạt không có việc gì thích nhất chính là cắt tỉa nhánh hoa.
Có lúc, Mạt Mạt còn cắt nhiều hoa, thử cắm hoa, cô chưa từng học cắm hoa, nhưng trời sinh cô có cảm giác mẫn cảm với mức độ, tự mình cắm thử hoa cũng không tệ 1am.
Mạt Mạt vì để cắm hoa, còn mua không ít bình hoa.
Mạt Mạt cắt nụ hoa trước, mỗi một loại đều đặt lên trên kệ cất kỹ, nhân lúc hai ngày này thời tiết tốt, tranh thủ kiếm một chút phơi khô.
Sau đó lại cắt một vài bông hoa, ngồi ở trong sân cắm, chuẩn bị để trang trí trong phòng.
Mạt Mạt cắm hoa rất nghiêm túc, mãi cho đến khi Tôn Nhuy đẩy cửa tiến vào, Mạt Mạt mới chú ý tới.
Hai năm này Mạt Mạt rất ít khi nhìn thấy Tôn Nhuy, có đôi khi cũng chỉ là nhìn thấy trong tiệc rượu, gặp một lần rồi qua, không xuất hiện cùng nhau.
Tôn Nhuy đã ngồi xuống trước mặt Mạt Mạt: "Cô rất đa tài đa nghệ, hoa này cắm không tệ."
Mạt Mạt quan sát Tôn Nhuy, cô ta cũng đã có tuổi rồi, không còn trẻ nữa, mặc dù chăm sóc rất tốt, nhưng trên mặt thường xuyên trang điểm, da dẻ Tôn Nhuy đã sạm đi khá nhiều, còn xuất hiện nếp nhăn ở khóe mắt.
Mạt Mạt nhìn nhà sát vách: "Tôi thật sự không nghĩ tới là cô tự đến."
Tôn Nhuy cười: "Lúc đầu không định tới, về sau cảm thấy có thể gặp được cô, cho nên mới đích thân tới, không nghĩ tới thật sự đúng là gặp được."
Mat Mạt kinh ngạc: "Tìm tôi có việc?"
Tôn Nhuy chớp mắt: "Đúng vậy, công ty của tôi sắp làm một bộ phim điện ảnh mới, có hứng thú đầu tư hay không."
Sau khi Mạt Mạt tiếp nhận công ty, thật đúng là chưa từng đầu tư về phim, nhất thời cũng có hứng thú: "Phim điện ảnh kiểu gì?"
Ánh mắt Tôn Nhuy đùa giỡn: "Phim võ thuật."
Mạt Mạt cảm thấy không có hứng thú, hai năm này phim võ thuật có hơi nhiều, dù sao cô xem chán rồi.
Tôn Nhuy nhìn ra Mạt Mạt không có hứng thú, cũng không nói đến điện ảnh nữa, vừa rồi cô ta chỉ là đột nhiên nghĩ tới, nên cứ thế trò chuyện với Liên Mạt Mạt mà thôi, cô ta không thiếu người đầu tư.
Mạt Mạt đã cắm hoa xong, Tôn Nhuy nâng lên: "Rất đẹp."
Mạt Mạt bỏ cây kéo xuống: "Cảm ơn."
Tôn Nhuy đã quen với sự lạnh nhạt của Mạt Mạt, cũng không thấy xấu hổ, tự mình nói.
Hai năm nay Tôn Nhuy phát triển rất tốt, ngôi sao, bà chủ, nhưng cô ta cô đơn, hiu quạnh, thực chất bên trong cô đơn sâu sắc, mỗi lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, người cô ta có thể nhớ tới thật sự vô cùng ít, cha mẹ đã dần dần tan biến theo thời gian, cô ta và cha mẹ không có tình cảm, anh trai, cũng không có tình cảm nhiều lắm.
Về phần những người khác, giống như khách qua đường trong cuộc đời, không để lại một chút dấu vết, ngược lại là anh cả chị dâu trong truyền thuyết, cô ta có an tượng sâu nhất.
Sau khi Tôn Nhuy phân tích đã phát hiện ra, hiện tại đối với anh cả chị dâu cô ta không còn ghen ghét nữa, là hâm mộ, hâm mộ hai người trong lúc hoạn nạn luôn có nhau, hâm mộ hai người có thể sinh sống hạnh phúc, cho nên cô ta càng mong muốn phần ấm áp này hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận