Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1193. Ung hộ 1

Chương 1193. Ung hộ 1Chương 1193. Ung hộ 1
Mạt Mạt ngồi thẳng dậy: "Vậy em nói trước với anh một chút, anh thấy vịt ngâm nước tương của chị Vương ăn ngon, anh thừa nhận đi!"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm, anh đã nếm thử không ăn ít đồ ăn ngon, quả thực vịt ngâm nước tương khó thấy."
Mạt Mạt tiếp tục nói: "Cho nên, ý của em là, chị dâu Vương mở cửa hàng bán vịt ngâm nước tương, chị ấy cần nguồn cung cấp, nếu như bán tốt, cần số lượng vịt lớn, thì sẽ phải có người đi nuôi vịt, chỉ phí nuôi vịt nhỏ hơn so với nuôi gà, cũng dễ nuôi sống, không cần có kỹ thuật gì cao siêu, cả nhà lính giải ngũ đều có thể nuôi."
Trang Trieu Dương ngồi dậy, tiếp lời Mat Mạt: "Hơn nữa nếu như cửa hàng làm ăn phát đạt, sau này sẽ có rất nhiều vị trí công việc."
Mạt Mạt gật đầu: "Em chính là nghĩ như vậy, anh thấy có phải có thể thực hiện hay không? Phương diện này lúc mới bắt đầu chi phí nhỏ, chỉ cần bỏ ra ít tiền là được."
Trang Triều Dương ra sức hôn lên mặt Mạt Mạt một cái: "Đương nhiên có thể thực hiện, vợ à, em quá thông minh."
Trên mặt Mạt Mạt bị dính nước bọt: "Em vừa rửa mặt xong."
Trang Triều Dương nhào tới Mạt Mạt: "Vậy thì hôn nhiêu hơn một chút, lát nữa cùng nhau tắm rửa."
Mạt Mạt muốn phản bác, được lắm, miệng bị chặn lại rồi, Mạt Mạt nhịn không được trợn trắng mắt, may mà Trang Triều Dương thắt ống tỉnh rồi, nếu không tiêu chuẩn ngày nghỉ như bây giờ, mang thai là không chạy đi đâu được.
Sáng hôm sau, vào ngày mà Trang Triều Dương đi, Khâu Văn Trạch và Trương Ngọc Linh tới, Trương Ngọc Linh đi vào trong sân, nhìn thấy hoa Mạt Mạt trông: "Con ở nơi này coi như không tệ, mẹ có thể yên tâm rồi."
Khâu Văn Trạch chuyển đồ xuống, cười: "Mẹ nuôi con mà không tự đến xem thì bà ấy không yên lòng, hôm nay tóm được cha có thời gian, lôi kéo cha đến."
Mạt Mạt: "Mẹ nuôi là lo lắng cho con đó!"
Khăn Văn Trạch: "Cha nuôi cũng quan tâm con mà, xem cha mang cho con cái gì này?”
Mạt Mạt nhìn cái hòm: "Cha nuôi, con không có mắt để nhìn xuyên thấu, không nhìn ra là cái gì?"
Trương Ngọc Linh không thể để cho chồng thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói cho Mạt Mạt: "Tôm hùm, cha nuôi con đã kiếm được không ít tôm hùm về, mang đến cho con mấy con."
Mạt Mạt vây quanh cái hòm, cô đã đến chợ hải sản lòng vòng lâu như vậy, cũng không thấy tôm hùm, tôm hùm cũng có, nhưng không bán trên chợ, Mạt Mạt không mua được. Khâu Văn Trạch đưa cái hòm cho Tùng Nhân, trách móc vợ: "Bà không thể để cho tôi thần bí một lúc à?”
Trương Ngọc Linh vui vẻ: "Được được, tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ phối hợp với ông."
Tình cảm của Trương Ngọc Linh và Khâu Văn Trạch tốt, đã nhiều năm như vậy, hai người chưa từng tức giận với nhau, Mạt Mạt thấy hai người tranh cãi, cũng không nói chen vào.
Khâu Văn Trạch lái xe hơi nhỏ, chuyển từng hòm một vào trong nhà Mạt Mạt, quá thu hút sự chú ý của người khác.
Mạt Mạt thông qua Vương Thanh cố ý tuyên truyền, mọi người đều biết nhà mới tới này, có thân thích ở đây, bây giờ xem ra, nhà thân thích cũng có tiền.
Bây giờ có thể mặc đồ vest, chính là biểu hiện của kẻ có tiền, huống chỉ người ta còn lái xe hơi nhỏ.
Mạt Mạt phát hiện, có nhiều người đứng ở cửa nhà bọn họ, cả một hàng.
Khâu Văn Trạch cũng phát hiện ra, cũng không vào nhà, mặc dù ông ấy là thương nhân, nhưng ở thành phố z cũng là thương nhân có tiếng tăm, ông ấy buôn bán ở nước ngoài dựa vào nhà họ Thẩm, là một trong số những người phát triển tốt nhất toàn thành phố.
Ông ấy lại không phải Hoa kiều, không chỉ mang đến không ít thuế cho địa phương, còn kéo theo không ít ngành công nghiệp, bởi vì ông ấy làm ở nước ngoài chủ yếu là đặc sản trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận