Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1264. Hàng nhái 2

Chương 1264. Hàng nhái 2Chương 1264. Hàng nhái 2
Bây giờ Mạt Mạt chỉ thích bắt nạt Trang Triều Dương, ánh nắng chiều hắt vào trong nhà bếp, chiếu lên nụ cười của Mạt Mạt, trong lòng Trang Triều Dương thoả mãn, khiến cho vợ vui vẻ cười, bị bắt nạt anh cũng sẵn lòng.
Mạt Mạt làm một bàn đồ ăn lớn, tám món ăn, mỗi món đều là món ngon, vừa lên bàn, mọi người chưa từng ngừng đũa.
Tùng Nhân cảm khái: "Tay nghê nấu nướng của mẹ có tiến bộ."
Khởi Hàng phụ hoạ: "Đúng vậy, mợ út, nếu như mợ đi mở nhà hàng, nhất định sẽ làm ăn phát đạt."
Mạt Mạt nghe mà đắc ý trong lòng, thoả mãn dạ dày của người nhà, Mạt Mạt cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cơm nước xong xuôi Khởi Hàng đã muốn chạy, bị một ánh mắt của Trang Triều Dương ngăn lại, Khởi Hàng ngoan ngoãn đi thu dọn bàn ăn và rửa bát.
Khởi Hàng dọn dẹp xong, mới cầm hộp cơm đi, Trang Triều Dương nói: "Chị biết Khởi Hàng theo đuổi con gái, vốn dĩ là muốn tới đây, nhưng anh không cho."
Mạt Mạt: "Ngô Ảnh bảo thủ vây lấy bản thân, vẫn là để cho Khởi Hàng tự suy nghĩ biện pháp đi, không cho chị tới là đúng, phải rồi, anh có biết vì sao Ngô Ảnh lại biến thành như vậy không? Trang Trieu Dương: "Biết."
Mat Mạt: "Anh tìm người hỏi thăm à?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm, Khởi Hàng quá ngu ngốc, không biết ra tay từ ngọn nguồn, anh chỉ có thể giúp nó một chút."
Mat Mạt: "... Vậy vừa nãy sao không nói cho nó?”
Trang Triều Dương: "Trước tiên cứ để cho nó cuống quýt lên đã."
Mạt Mạt bó tay rồi, Trang Triều Dương vẫn còn ghi nhớ chuyện Khởi Hàng đụng phải Ngô Ảnh làm chậm trễ chuyện công tác.
Mạt Mạt vui trong chăn: "Em muốn nghe, rốt cuộc Ngô Ảnh biến thành như vậy thế nào?"
Trang Triều Dương: "Từ nhỏ Ngô Ảnh đã lớn lên ở đại viện của sở nghiên cứu, tốt nghiệp trung học thì ở lại sở nghiên cứu, do cha mẹ dạy, kỹ thuật rất cứng, Ngô Ảnh đơn thuần chưa từng tiếp xúc với người ngoài, bị người có lòng để ý tới, viết từng phong thư, Ngô Ảnh không để ý đến người nhà phản đối, quả thực đã ở bên nhau, vào thời kỳ khó khăn trợ cấp không ít, nhưng người đàn ông chỉ coi Ngô Ảnh như một tấm ván, sau này có việc làm rồi thì chia tay với Ngô Ảnh.
Trang Triều Dương nói không có chút sắc thái cảm xúc nào, chỉ là đang kể lại sự việc.
Mặc dù lời nói rất đứt đoạn, nhưng Mạt Mạt biết, về sau nhất định còn nhất định còn phát sinh chuyện gì khác nữa, nếu không thì Ngô Ảnh cũng không có sự thay đổi triệt để như thể.
Hiện tại Ngô Ảnh có thể hoàn toàn không tin đàn ông, ẩn mình ở bên trong lớp vỏ bọc.
Trang Triều Dương coi thường nhất những kẻ đồi bại, nói đúng ra là cảm thấy ô uế cái miệng, anh cũng không muốn để vợ nghe thấy.
Trang Triều Dương kéo tay vợ: "Vợ à, thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi."
Mạt Mạt ngẩng đầu chỉ thấy hai mắt Trang Triều Dương sáng vô cùng, len lén xoa eo của mình, vào tuần trước không được ăn thịt, tuần này phải bù lại.
Mạt Mạt đè lại tay của chồng: "Thương lượng đi?"
Trang Triều Dương: "Không phải bàn nữa."
Mat Mạt:”"...."
Sáng hôm sau, Mạt Mạt không đứng dậy được, mặt trời đã lên cao rồi, cô mới xuống lầu, Trang Triều Dương lập tức đứng dậy: "Cháo trong nồi còn nóng."
Mạt Mạt thấy dáng vẻ Trang Triều Dương vểnh môi lên, thì nghiến răng.
Trang Triều Dương vui vẻ, buổi tối hôm qua đã chứng minh, anh không già, không già chút nào cả.
Mạt Mạt không thấy bọn nhỏ: "Con đâu?"
Trang Triều Dương: "Đều ở bên ngoài rồi."
Mạt Mạt: "An An nói muốn đến chợ mua bán đồ cổ, nói với anh chưa?" Trang Trieu Dương: "Nói rôi, anh đồng ý, đang đợi em tỉnh dậy đó."
Mặt Mạt Mạt sắp cháy rồi, lại mất thể diện trước mặt các con, thật muốn cắn chết Trang Triều Dương.
Bây giờ da mặt Trang Triều Dương rất dày, không nhìn vào ánh mắt hình viên đạn của vợ nữa.
Mạt Mạt ăn cơm xong, cả nhà đến chợ mua bán đồ cổ, hiện tại nơi đây phát triển, dấu hiệu chính là không còn áy món đồ thật, đều là hàng nhái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận