Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 875. Nợ ân tình 1

Chương 875. Nợ ân tình 1Chương 875. Nợ ân tình 1
Mạt Mạt cười: "Những gì em nói chị đều biết, lên thuyền của các em chị có thể ngồi mát ăn bát vàng, mỗi ngày đếm tiền đến bong gân, nhưng đây không phải là điều chị muốn, chị sẽ không ngồi mát ăn bát vàng, chị hy vọng tự bản thân mình kiếm được tiền, em chỉ cần nhớ kỹ cho chị tiền lương là được rồi."
Thanh Nghĩa không đồng ý: "Chị không ngồi mát ăn bát vàng, chị nói rất nhiều thứ hữu dụng với chúng em."
Mạt Mạt bật cười: "Mấy đề nghị thôi mà, được rồi, đối với tương lai chị có kế hoạch lo liệu rồi."
Thanh Nghĩa biết tính cách của chị gái, chuyện mà cô kiên trì, thì mình có nói cái gì cô cũng coi như là không khí, mình nói nhưng cô không nghe.
Mạt Mạt nhìn thời gian: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, hai đứa về sắp xếp kế hoạch đi, đừng quên thời gian, sáng ngày mai còn phải đi đăng ký công ty."
Thanh Nghĩa đứng dậy: "Vâng."
Mạt Mạt tiễn đám Thanh Nghĩa về, xoa nhẹ cằm, ngồi trên ghế sofa, ngẩn người một lúc.
Vân Kiến nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi: "Buổi tối ăn gì hả chị?"
Mạt Mạt ngồi ngay ngắn, buổi tối cô không muốn nấu cơm, mở miệng nói: "Buổi tối đến quán lẩu mới mở ăn." Vân Kiến thích ăn lẩu: "Được."
Mạt Mạt nói: "Nhanh đi thay quần áo đi, xuống lầu tìm ba đứa Vân Bình, chúng ta đi thẳng đến đó."
"Được."
Quán lẩu không phải là Hướng Hoa mở, không ít người được truyền thừa, nghe nói quán lẩu của nhà này vẫn luôn mở, bây giờ nghỉ ngơi hơn mười năm, mặt tiền cửa hàng cũng trả lại, thu dọn sắp xếp rồi lại khai trương lần nữa.
Với lại không chỉ có một nhà mở, mấy nhà cùng mở một chỗ, Mạt Mạt đến quán cách đại viện gần nhất.
Giờ này không phải giờ cơm, người trong quán còn chưa đông nghẹt, có nhiều cơ hội lựa chọn rồi, Mạt Mạt chọn chỗ gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi bên ngoài.
Nồi lẩu là nồi đồng nguyên chất, Mạt Mạt nhìn lướt qua, thật lợi hại, những vật này đã giữ rất nhiều năm rồi.
Về phần bát đũa đều là được đặt làm mới theo yêu cầu, không có một chút sứt mẻ nào.
Bây giờ không có rau xanh gì, nhưng có nhiều nấm, có loại là từ phương Nam chở tới, cũng có nấm khô ngâm nước của phương Bắc, thịt hiện tại đều là thịt dê.
Nhà Mạt Mạt có bốn thằng nhóc, đều là chủ nghĩa thích ăn thịt, được rồi, ở niên đại này đều là chủ nghĩa ăn thịt, Mạt Mạt gọi sáu đĩa thịt dê, những thứ này đều để cho may thằng nhóc ăn, cô thích ăn nấm, lại hỏi một đĩa cải trắng.
Vân Kiến đợi người phục vụ đi rồi thì nói: "Chị, bữa này để em mời đi."
Mạt Mạt đồng ý: "Được, người giàu có thật sự của nhà chúng ta."
Mạt Mạt nói là sự thật, Vân Kiến mới là người giàu có thật sự trong nhà, tài sản của Miêu Niệm không phải của bà ngoại, nói cho cùng thì Miêu Niệm họ Thẩm, Miêu Niệm ở nước ngoài có tài sản, mặc dù không nhiều như bà ngoại, nhưng cũng không ít.
Lúc ở thủ đô, Thẩm Triết đã đưa danh sách tài sản và lợi nhuận những năm nay cho Vân Kiến, Thẩm Triết muốn đưa cho Miêu Niệm, đáng tiếc không gặp được người.
Từ khi các con đều đã lớn, Miêu Niệm đã giao hết đồ đạc trong nhà cho Vân Kiến, bây giờ ông ấy chỉ toàn tâm toàn ý với việc nghiên cứu, ngoại trừ lúc gọi điện có thể nghe thấy tiếng, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Ban đầu Miêu Niệm trở về không mang theo bao nhiêu thứ, đại đa số đều ở nước ngoài, hiện tại cũng ở trong tay Vân Kiến, Vân Kiến không để Thẩm Triết chuyển về trong nước, vẫn luôn ở trong tài khoản nước ngoài.
Vân Kiến cho Mạt Mạt nhìn một cái, Mạt Mạt nhìn mà hoa cả mắt, một chuỗi số không, đây mới thực sự là kẻ có tiền.
Bọn nhỏ rất thích ăn nồi lẩu này, thịt dê rất non, ba giây đã chín, Mat Mat rất thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận