Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 402. Lỡ lời 2

Chương 402. Lỡ lời 2Chương 402. Lỡ lời 2
Mạt Mạt không yên tâm với Triệu Tuệ, nhìn đứa nhỏ, tiếp tục bồi thêm: "Em nói chị nghe, có mẹ kế rồi, nhất định sẽ có cha ghẻ, cho dù vốn dĩ quan hệ cha con rất tốt nhưng không chịu được mẹ kế xúi giục, cha con sớm muộn cũng lục đục, chị ấy, vì con cái mà tâm tư dài thêm một chút, trên đời không phải vô duyên vô cớ có chuyện tốt."
Triệu Tuệ luống cuống chân tay, hai mắt mở to: "Mạt Mạt, chị phải làm sao?"
Mat Mạt vỗ tay Triệu Tuệ an ủi: "Bình tĩnh, pháp bảo mà trước đó em nói đâu? Chị không có chống lưng, cô ta dám hành động, chị hãy dùng cái này đối phó với cô ta, đặc biệt phải chọn chỗ đông người, cô ta xu nịnh thế nào, lôi kéo thế nào, dù sao cô ta cũng không biết xấu hổ mà nhớ thương chồng chị, chị cũng không cân khách khí, huống chi mình là hôn nhân quân đội, là được bảo vệ."
Triệu Tuệ lấy lại bình tĩnh, đã có sức mạnh, bộ dạng ý chí chiến đấu sôi sục.
Mạt Mạt vui mừng, hơn hai năm giáo dục vẫn còn có hiệu quả, nhìn đi, tiếp thu nhanh biết bao: "Gần đây chị cứ tránh cô ta một chút, không cần để ý đến cô ta, nếu như cô ta quấn lấy chị, chị cứ khóc, khóc sao thật thương tâm vào."
Triệu Tuệ choáng váng: "Hả?"
Mạt Mạt không nhịn nổi cười: "Đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với Hà Liễu, đánh đòn phủ đầu, chính là khóc, nhất định phải khóc cho cô ta mù mờ luôn."
Mới vừa rồi Triệu Tuệ còn cảm giác rất căng thẳng, nhưng bây giờ lại cười ha ha: "Em được đó."
Tô Khởi Hàng ánh mắt mụ mị luôn, cậu ấy hình như nghe được những từ ngữ đáng sợ gì rồi, ánh mắt có hơi sợ sệt nhìn mợ út, mợ út thật sự đáng sợ, về sau cậu ấy vẫn nên ngoan ngoãn một chút.
Liên Thanh Bách và Trang Triều Dương trở vê cùng lúc, Tô Khởi Hàng gặp phải nhảy dựng lên, lôi kéo Trang Triều Dương chỉ vào nhà bếp: "Cậu út, sau này cậu nhất định đừng có trêu chọc mợ út."
Trang Triều Dương sửng sốt: "Sao vậy?"
Tài ăn nói của Tô Khởi Hàng vô cùng tiêu chuẩn, giải thích chuyện vừa rồi sinh động như thật, sắc mặt Liên Thanh Bách thay đổi liên tục, Trang Triều Dương huých Liên Thanh Bách: "Thật sự có biến?"
Liên Thanh Bách ừ một tiếng: "Quả thực gần đây tôi luôn ngẫu nhiên gặp Hà Liễu, không nghĩ tới cô ta có ý đồ với Triệu Tuệ."
Trang Triều Dương vỗ bả vai Liên Thanh Bách: "Bị kiểu phụ nữ kia quấn lấy, vẫn nên mau chóng giải quyết cho tốt, nếu không nhất định sẽ ồn ào như thiêu thân."
Liên Thanh Bách bật cười: "Hay là tôi cũng nghe Mạt Mạt, Hà Liễu đến một lần tôi cũng khóc một lần?"
Trang Triều Dương cười ha ha: "Như vậy được đẩy, anh có thể làm như vậy."
Liên Thanh Bách đen mặt: "Tôi còn ở trong quân đội, phụ nữ thật sự là phiền phức"
Mạt Mạt bê thức ăn đi ra nghe thấy câu này không làm nữa: "Anh cả, anh chê em và chị dâu phiền phức à?”
Liên Thanh Bách cười gượng: "Lỡ lời, lỡ lời, em gái anh sao có thể phiền phức được cơ chứ?"
Mạt Mạt híp mắt: "Anh cả, sau này anh không được nói như vậy, anh có còn muốn có con gái nữa hay không, con bé sẽ bị câu nói này của anh làm cho hoảng sợ mà chạy mất đó."
Liên Thanh Bách nghiêm mặt: "Em gái, anh sai rồi, sai thật rồi, về sau nhất định anh sẽ không nói, anh vẫn muốn con gái."
Người trong nhà đều cười, Miêu Chí trở về: "Nói cái gì mà vui vẻ như vậy?"
Mạt Mạt nói lại chuyện vừa rồi một lần, Miêu Chí cười: "Mạt Mạt nói đúng, nếu như Thành Bách lại nói nữa, nó sẽ không có con gái."
Liên Thanh Bách đau lòng: "Mọi người quá độc ác.”
Mạt Mạt đợi ông ngoại rửa tay xong: "Ăn cơm thôi."
Người ngồi đầy một bàn, Miêu Chí thấy vậy vui vẻ trong lòng, cảm giác mình vẫn còn trẻ, bữa tối cũng uống nhiều hơn một chén canh, Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi trước, Liên Thanh Bách lại đợi lát nữa mang đồ ăn và Triệu Tuệ với con ve nhà.
Ban đêm Miêu Chí không ngủ được, đứng dậy rời giường đi đến thư phòng, trong thư phòng lấy ra ảnh chụp của vợ, lại tìm kiếm ảnh gia đình nhà con gái, đầu ngón tay chạm vào mặt người vợ, thấp giọng lẩm bẩm: "Bốn mươi năm rồi, mười năm nữa là được nửa thế kỷ rồi, cũng không biết tôi có thể sống đến hơn bảy mươi tuổi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận