Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1210. Sức mạnh 2

Chương 1210. Sức mạnh 2Chương 1210. Sức mạnh 2
Sức mạnh 2
Hai năm nay, chiều cao của Trang Triều Dương không thay đổi, nhưng hình thể lại có thay đổi, gầy hơn so với lúc còn trẻ. Quần áo trước kia đã không còn mặc vừa nữa rồi.
Mạt Mạt chuẩn bị đan áo mới cho Trang Triều Dương, hơn nữa cũng phải chuẩn bị cho bọn nhỏ nữa. Con trai cô lớn nhanh, quần áo cũng rất nhanh chật.
Đương nhiên, Mạt Mạt cũng muốn tìm việc để làm, để cho mình tĩnh tâm lại. Trong lòng cô mấy ngày nay vẫn luôn bồn chồn không yên, không phải là cô sợ thời tiết mà là luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Lúc Mạt Mạt khóa nút sợi len lại, trên cửa sổ vang lên tiếng lộp độp, bên ngoài mưa như trút nước. Mạt Mạt đã sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mưa to như vậy.
Nương theo ánh đèn trong phòng, chỉ thấy mưa ngoài cửa sổ đều nối liền thành sợi, tiếng nước ào ào chảy vào bể nước ngoài cửa, Mạt Mạt đứng ở cửa mới chưa tới năm phút mà bể nước rỗng của cô đã sắp đầy, tốc độ này thấy mà kinh hoảng.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được tình huống mà kiếp trước cô thấy trên tivi, cả thành phố tích nước, nước ngập lên tới thắt lưng. Mat Mat von có hơi buôn ngủ nhưng trong nháy mắt đã tỉnh hẳn, Mạt Mạt nhìn sang thấy đèn nhà hàng xóm đều sáng lên, còn có người ra cửa tát nước.
Mạt Mạt bật đèn cửa, nhà bọn họ không có nước đọng, trong sân có đường dẫn nước mà trước đó Dương Lâm sai Tùng Nhân đào, Mạt Mạt nhìn cũng rất hữu dụng.
Sức khỏe Dương Lâm không được tốt, không thể giống như mấy đứa trẻ nhà người khác giúp đỡ tát nước, chỉ có thể sử dụng đầu óc của mình, huống chi đứa trẻ này còn thực sự rất thông minh.
Mạt Mạt nhìn màn mưa, đã rất khó nhìn rõ người bên ngoài nữa rồi. Mạt Mạt đi kiểm tra cửa sổ, nhìn xu hướng này, có lẽ bão sắp tới.
Tùng Nhân ôm Thất Cân đi xuống lầu: "Mẹ ơi, sao gió càng lúc càng mạnh vậy?”
Mạt Mạt ôm Thất Cân, xoa đầu cậu: "Thất Cân đừng sợ, có mẹ ở đây rồi!"
Thất Cân đẩy tay mẹ ra: "Con không sợ."
Mat Mạt: "...
Mạt Mạt cảm thấy không nên ở chỗ Thất Cân tự tìm ngược, hướng về phía Tùng Nhân từ cửa sổ trở về nói: "Con có thấy nước mưa bị thổi nghiêng không, bão sắp tới đấy."
Tùng Nhân a một tiếng: "Mẹ, con thấy gió càng lúc càng mạnh."
Mạt Mạt cau mày: "Được rồi, hai đứa lên lầu đi, mẹ ở dưới lầu này canh chừng. Tùng Nhân con bế Thất Cân đi."
Tùng Nhân định nói con ở lại xem, nhưng nhìn thái độ của mẹ, đây là đã quyết định rồi, cậu có nói thêm nữa cũng vô dụng, Tùng Nhân ôm Thất Cân đi lên lầu.
Mạt Mạt tắt đèn cửa, vẫn đứng ở cửa nhìn ra, rốt cuộc thì Mạt Mạt cũng thấy được sức mạnh của thiên nhiên, dường như nhân loại thật sự rất nhỏ bé.
Màn đêm đen kịt, chỉ có tiếng gào thét của gió, âm thanh quá lớn lấn át tất cả những âm thanh khác, Mạt Mạt nghe mà trong lòng cũng không yên.
Cũng may cơn bão qua nhanh, sau nửa đêm, tiếng gió cơ bản đã không còn, chỉ có tiếng mưa nặng hạt trút xuống.
Mạt Mạt lên lầu nhìn bọn nhỏ, bọn nhỏ đắp chung một cái chăn, Tùng Nhân ôm Thất Cân, An An khoác tay lên cổ anh trai, khóe miệng Mạt Mạt nhếch lên, kéo chăn lên cho bọn nhỏ rồi mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Mạt Mạt cũng không thay quần áo nữa, cầm chăn trở lại sô pha phòng khách nằm, trằn trọc một lúc lâu mới ngủ được nhưng giấc ngủ rất nông, chỉ chợp mắt một lúc đã tỉnh lại, mỗi lần đều nhìn ra bên ngoài. Mãi cho đến hừng đông, bên ngoài mưa đã chuyển thành mưa nhỏ, Mạt Mạt ngồi dậy, làm thế nào cũng không ngủ tiếp được nữa nên dứt khoát dậy luôn, gấp chăn lại rồi đứng lên.
Cô bước nhanh vài bước, đứng ở cửa, nhìn sân bị bão tàn phá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận