Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1194. Ủng hộ 2

Chương 1194. Ủng hộ 2Chương 1194. Ủng hộ 2
Thành phố Z cũng bởi vì ông ấy mà mở rộng thêm nhiều nhà máy nhỏ, nhà máy nhiều, nhiều vị trí công việc, giải quyết được vấn đề việc làm của một số người, còn kéo kinh tế lên cao.
Với lại anh cả nhà họ Khâu vẫn ở bên này, ông ấy đương nhiên sẽ ủng hộ anh cả làm phát triển, sức ảnh hưởng của Khâu Văn Trạch ở thành phố Z là không nhỏ.
Mạt Mạt hiểu rõ ý của cha nuôi, đại viện cũng có người biết ông ấy, cái gì mà hôm nay có thời gian rảnh đi cùng với mẹ nuôi đến thăm chứ, cha nuôi căn bản là đến để làm chỗ dựa cho cô, tránh cho cô bị người khác bắt nạt.
Khâu Văn Trạch đứng một lúc, muốn vào nhà, bởi vì đại đa số người đi ngang qua đều là trẻ con, còn có những người vợ quân nhân ở nhà, những người này rất ít quan tâm đến sự phát triển của kinh tế, biết ông ấy cũng rất ít, nhưng cũng không uổng công, ông ấy có tiền, cũng đã là chỗ dựa cho con gái rồi.
Khâu Văn Trạch mang tôm hùm đến, Mạt Mạt nói: "Buổi trưa nấu tôm hùm."
Khâu Văn Trạch xua tay: "Đừng, cha và mẹ nuôi con chỉ muốn con làm đồ ăn thường ngày, tôm hùm thì thôi, nửa tháng nay cha ở nước ngoài ăn không ít, bây giờ ấy à, chỉ thích đồ ăn trong nhà."
Mạt Mạt nói: "Vậy thì được, buổi trưa con nấu đồ ăn thường ngày, cha nuôi, lần này cha có gặp Thanh Xuyên không?”
Khâu Văn Trạch nói: "Gặp được rồi, Thanh Xuyên còn nhờ cha mang về không ít đồ, hai ngày nữa cha đến thủ đô thì mang đi."
Mạt Mạt: "Thằng nhóc này có chủ ý, đã nói là tốt nghiệp xong thì về, kết quả thay đổi chủ ý tạm thời, muốn tiếp tục ra sức học hành, chuyện này đã làm cho mẹ con hoảng hốt, thằng nhóc không dám gọi điện thoại, dự định tặng đồ hối lộ đây mà."
Khâu Văn Trạch cười: "Thanh Xuyên rất có thiên phú về phương diện này, tiếp tục ra sức học hành là chính xác, con không biết chứ, Thanh Xuyên tham gia tranh tài thiết kế, còn lấy được phần thưởng, có công ty đang mời nó rồi! Nó đều đã từ chối."
Mạt Mạt a một tiếng: "Việc này sao con không biết?"
Khâu Văn Trạch: "Thằng nhóc Thanh Xuyên này không phải người khoe khoang, nó sẽ không nói."
Trương Ngọc Linh: "Thằng nhóc Thanh Xuyên này có phải muốn ở nước ngoài phát triển hay không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Sẽ không, Thanh Xuyên nhất định sẽ trở lại."
Khâu Văn Trạch nói: "Vẫn là Mạt Mạt hiểu rõ Thanh Xuyên, thằng nhóc này có lý tưởng, nó muốn cống hiến cho Tổ quốc, nó học xong rồi sẽ trở lại."
Trương Ngọc Linh: "Trở vê là được, trở về là được." Mat Mat hàn huyên với cha mẹ thêm một lúc, bây giờ mới chuẩn bị nấu cơm, buổi trưa nấu đa số là món mà cha mẹ nuôi thích ăn.
Trương Ngọc Linh cảm khái: "Vẫn là con gái tốt, thân thiết, nhìn thằng nhóc thối nhà mình, ở lại trường là ở lại trường, công việc là công việc, toàn bộ ngày nghỉ, chỉ có mỗi một đứa về nhà."
Khâu Văn Trạch cười: "Lúc về tôi nói với mấy thằng nhóc thối đó một chút, bảo bọn nó về nhà nhiều."
Trương Ngọc Linh: "Đây là ông nói đấy nhé!"
Khâu Văn Trạch: "Tôi nói, trở về tôi sẽ gọi điện thoại."
Buổi trưa ăn cơm xong, Khâu Văn Trạch và Trương Ngọc Linh phải đi, Khâu Văn Trạch thực sự quá bận rộn, ông ấy về có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Mạt Mạt tiễn cha mẹ nuôi ra ngoài, lúc trở về, Vương Thanh đang đợi trước cửa nhà.
"Chị thấy người nhà em đến, nên ngại không tới, bây giờ người đi rồi, chị mới lo lắng không yên mà tới."
Mạt Mạt cười: "Em định xế chiều đi tìm chị đây."
Vương Thanh cười: "Trong lòng chị sốt ruột, chị cũng không sợ em chê cười, nhà chị và anh Vương đều là thôn làng trên núi, vậy mới nghèo, chị cũng muốn giúp đỡ mấy anh chị em trong nhà, chuyện này nếu như thực sự thành công, xem như giúp chị chuyện lớn rôi."
Mạt Mạt nói: "Chị dâu, vậy chúng ta vào nhà rồi nói, vừa vặn em cũng muốn nói suy nghĩ của em với chị!"
Vương Thanh vui vẻ a lên một tiếng: "Được, chúng ta vào nhà nói."
Mạt Mạt và Vương Thanh vừa mới quay người, đã có người gọi phía sau lưng: 'A, xin chào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận