Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 315.Nho mon 1

Chuong 315.Nho mon 1Chuong 315.Nho mon 1
Nhỏ mon 1
Mạt Mạt đẩy Trang Triều Dương vẫn không chịu dừng lại: "Có người đến kìa, anh dậy đi."
Trang Triều Dương ngậm tai Mạt Mạt: "Giả vờ không có ai, không nghe thấy."
Mat Mạt: "..."
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, lại còn to hơn nữa, Trang Triều Dương chống người dậy vểnh tai lắng nghe. Không phải tên khốn Liên Thanh Bách kia, cho dù Liên Thanh Bách có trêu đùa thì cũng chỉ gõ mấy tiếng, xem ra có người đến thật.
Mạt Mạt đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Mới sáng sớm ai đến tìm anh à!"
Trang Triều Dương khoác áo khoác, sắc mặt không tốt lắm, trên mặt viết đầy chữ dục cầu bất mãn: "Anh không biết."
Mạt Mạt soi gương để chắc chắn không có gì bất thường mới vén rèm cửa, mở cửa đi ra ngoài. Ngoài cửa có một người phụ nữ tầm hai mươi tuổi, rụt rè nói: "Xin lỗi, tôi là La Tiểu Quyên vợ của Khổng Á Kiệt."
Mạt Mạt có chút bối rối, Khổng Á Kiệt là chính ủy, anh ấy ở trong đội với Trang Triều Dương, vợ anh ấy đến đây làm gì?
"À, xin chào, có chuyện gì vậy?" La Tiểu Quyên cúi đầu: "Co thể đi vào nói chuyện không?"
"Ồ, được, mời vào."
Trang Triều Dương cau may đến mức có thể vặn thành cục, La Tiểu Quyên có chút sợ Trang Triều Dương đen mặt, cho nên ngồi ở trên ghế sa lon không dám nói lời nào. Trang Triều Dương liếc nhìn, sau đó xoay người đi dọn dẹp phòng bếp.
Lúc này La Tiểu Quyên mới thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện là tôi cũng vừa mới tới đây tòng quân, kết hôn bốn năm nhưng vẫn luôn ở quê, tôi sống ở bên phải nhà cô."
Vì các tòa nhà gia đình trong khu vực quân sự nhỏ nên một tầng có bốn gia đình và gia đình Mạt Mạt sống ở phía nam.
Mạt Mạt không nói gì, cô cảm thấy La Tiểu Quyên không đến để làm quen, nếu cô nhớ không lầm thì Khổng Á Kiệt và Trang Triều Dương không thân thiết.
La Tiểu Quyên cúi đầu vân vê góc áo, giống như đã vô cùng hạ quyết tâm: "Tôi, tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác nên mới tới đây."
Mạt Mạt biết ngay chắc chắn có chuyện øì đó: "Cô nói đi."
La Tiểu Quyên cắn môi: "Cô có thể cho tôi mượn năm đồng không? Tháng sau Á Kiệt được lương tôi sẽ trả cô."
Mạt Mạt không muốn cho vay, không phải cô thiếu năm đồng này, mà là cô không quen biết La Tiểu Quyên. Với cô La Tiểu Quyên chỉ là một người xa lạ, lại còn mới chuyển đến đây mà đã hỏi mượn cô tiền. Tại sao cô lại cảm thấy giống như đang bắt nạt cô không biết gì ý nhỉ?
Trang Triều Dương đi ra thì nghe thấy câu này, ngồi bên cạnh Mạt Mạt: "Lương hàng tháng của Á Kiệt là bốn mươi đồng năm mươi hào, tại sao còn cần vay tiền?"
La Tiểu Quyên sợ Trang Triều Dương nên cúi đầu không phát ra tiếng, Mạt Mạt hỏi Trang Triều Dương: "Chuyện gì vậy?"
Trang Triều Dương ra hiệu lát nữa cứ giao cho anh, Mạt Mạt gật đầu. Trang Triều Dương lấy ra năm đồng đưa cho La Tiểu Quyên, La Tiểu Quyên ngạc nhiên vui mừng nhận lấy, cảm ơn rối rít rồi rời đi ngay lập tức.
Mat Mat biu môi: "Sao anh lại cho cô ấy vay tiền?"
Trang Triều Dương cười xấu xa: "Đừng lo lắng, lát nữa Khổng Á Kiệt sẽ tự mình đến trả lại."
Mạt Mạt sững sờ: "Chuyện gì đây, sao em nghe không hiểu? Vợ anh ấy đến vay tiền, Khổng Á Kiệt đích thân trả lại. Ồ, em hiểu rồi, Khổng Á Kiệt không biết La Tiểu Quyên đi vay tiền?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Vợ anh thật thông minh, trước đây anh nghe người ta nói vợ của Khổng Á Kiệt thường xuyên vay tiền không trả. Hôm nay tới gặp em là bắt nạt em vì em không biết." Mat Mat biết cảm nhận của mình đã đúng, cô đột nhiên nở nụ cười: "Nhưng La Tiểu Quyên không biết mối quan hệ giữa anh và Khổng Á Kiệt, Khổng Á Kiệt luôn muốn đạp anh để leo lên, lần này Khổng Á Kiệt sẽ tức giận ói ra máu cho xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận