Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 387. Đổng Hàng 1

Chương 387. Đổng Hàng 1Chương 387. Đổng Hàng 1
Đổng Hàng 1
Tôn Hoa mặc quần áo rách rưới, trên tóc còn vương mấy cọng cỏ dại, khuôn mặt đen sì sì, vừa chạy mấy cọng cỏ trên tóc vừa rơi xuống. Mạt Mạt cũng thấy bội phục chính mình, Tôn Hoa đã biến thành như thế này rồi mà cô vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra anh ta được.
Tê Hồng chắn ở trước người Mạt Mạt, cảnh giác nhìn Tôn Hoa. Mạt Mạt cũng đề phòng, rõ ràng Tôn Hoa đang xông về phía cô.
Tôn Hoa thở hổn hển đứng trước mặt Mạt Mạt: "Tôi cầu xin cô buông tha cho tôi được không, tất cả đều là chủ ý của Cảnh Tinh Tinh hết, không liên quan øì đến tôi cả."
Đến tận lúc này Mạt Mạt mới hiểu rõ, một người luôn chú ý đến ăn mặc như Tôn Hoa mà lại ăn mặc rách rưới đến cái dạng này, xem ra Trang Triều Dương ra tay cũng nhanh đấy.
Tôn Hoa nhìn Mạt Mạt như thấy hy vọng của mình, ánh mắt không chớp nhìn Mạt Mạt, thời gian chờ đợi Mạt Mạt mở miệng là dày vò nhất. Tôn Hoa thật sự sợ hãi rồi, mấy người bị chuyển xuống phải sống cuộc sống thật sự không phải dành cho người, phải ở cùng một chỗ với trâu, ăn lại càng không cần phải nói, ngay cả một miếng ăn nóng hổi cũng không có. Hơn nữa lại còn bị xa lánh nữa, hai ngày nay toàn bộ phân trâu đều là do anh ta một mình dọn dẹp, anh ta buôn nôn gân chết rồi.
Trước kia anh ta vẫn cho rằng làm việc nhà nông là mệt nhất, nhưng bây giờ anh ta mới biết, công việc của những người bị chuyển xuống mới là mệt nhất. Ăn không đủ no, lại còn phải làm nhiều, anh ta đã chịu đựng đủ rồi.
Tôn Hoa nghĩ tới những chuyện mà mình trải qua, nước mắt cũng chảy ra, lấy tay áo lau nước mắt.
Mạt Mạt lui vê phía sau một bước, xác nhận đã đến vị trí an toàn rồi mới kéo Te Hồng qua: "Tôn Hoa, anh cầu xin tôi buông tha cho anh, lời này của anh không đúng rồi. Là do anh vu oan hãm hại quân nhân trước nên đây là hình phạt mà anh phải chịu, phạt như thế này đã nhẹ lắm rồi, chẳng lẽ anh còn muốn ngồi xổm trong nhà giam nữa sao?"
Tôn Hoa đương nhiên không muốn, không còn khóc nữa, lắp bắp nói: "Muốn, muốn ngồi xổm trong nhà giam là sao?”
Mạt Mạt cười lạnh: "Đương nhiên rồi, Triều Dương lớn nhỏ gì cũng là một cán bộ. Anh đã từng là một giáo viên, tại sao ngay cả chuyện này cũng không hiểu hả? Cũng đúng thôi, anh đã quen tố cáo người ta rồi, vậy nên nghĩ rằng ai cũng có thể tố cáo được mà không cần phải gánh chịu hậu quả."
Ánh mắt Tôn Hoa né tránh, không dám nhìn về phía Hướng Húc Đông.
Tiền Y Y đi tới, cảnh giác nhìn Tôn Hoa: "Sao anh ta lại ở đây?"
Mat Mạt nói: "Chuyện này nói ra dài dòng lắm." Tiên Dịch Tín biết rõ những chuyện mà Tôn Hoa làm, nói với Mạt Mạt: "Chú làm xong việc rồi, chúng ta cũng đi sớm đi."
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ."
Tôn Hoa muốn ngăn cản Mạt Mạt, nhưng những người bị chuyển xuống vây lấy hắn. Mấy ngày nay Tôn Hoa chịu không ít khổ sở, nhưng anh ta lại không muốn bị ngồi tù nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạt Mạt rời đi.
Liên Thu Hoa trốn trong đám người, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Lúc này cô ta thật sự rất sợ Liên Mạt Mạt, Liên Mạt Mạt quả nhiên nói được làm được.
Mạt Mạt nhìn thoáng qua vị trí mà Liên Thu Hoa đang ngồi, Liên Thu Hoa vội vàng co rúm người lại.
Đến trụ sở ủy ban thôn, bí thư chi bộ của thôn đang đóng dấu trên văn kiện, Tiền Dịch Tín có thể rời đi. Tiền Dịch Tín cầm lấy tờ văn kiện quý giá rồi cất thật cẩn thận, rất sợ bị xé rách.
Tiền Y Y hỏi: "Cha, cha có muốn thu dọn hành lý gì không?"
Tiền Dịch Tín khoát tay: "Không cần thu dọn gì đâu, cứ để lại cho mấy người anh em dùng là được rồi, chúng ta đi thôi."
Tiền Y Y gật đầu: "Dạ."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ đeo tay: "Về nhà tôi đi, chú Tiền cũng phải rửa mặt mà, cũng tranh thủ lúc này ăn với nhau một bữa cơm luôn." Tiên YY đáp: "Được, tôi cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu."
Mạt Mạt: "Khách sáo gì chứ, nhà tôi cũng có không ít đồ ăn ngon đâu."
Tiền Y Y xoa bụng: "Vậy thì đi mau đi, tôi cũng đói bụng rồi."
Lúc trở về nhà Mạt Mạt mới chín giờ rưỡi, Tề Hồng quay về nhà mình, Tiền Y Y suy nghĩ tương đối chu toàn, lúc đến có mang theo quần áo của Tiền Dịch Tín. Mạt Mạt đun một nồi nước để Tiền Dịch Tín vào nhà vệ sinh tắm rửa.
YY xắn tay áo: "Để tôi thái rau cho, cậu đang mang thai đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận