Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 693. Cấp bậc 1

Chương 693. Cấp bậc 1Chương 693. Cấp bậc 1
Hạ Ngôn chặn ở cửa: "Dì có việc muốn nói với mẹ cháu, ngoan, để cho dì vào."
Đối với tin tức mà bà ta mang tới Hạ Ngôn rất tự tin, tin tức này nhất định có thể khiến cho quan hệ giữa bà ta và Trang Triêu Lộ không còn lạnh nhạt nữa.
Tiểu Vũ cau mày: "Đợi một chút."
Trang Triều Lộ vểnh tai lên, bật cười một tiếng, nói với con gái: "Nói cho bà ta, bà ta có thể lấy được tin tức thì dĩ nhiên mẹ cũng có thể lấy được, thế nào, còn tưởng rằng mẹ là Trang Triều Lộ lâm vào cảnh khó khăn à?"
Âm lượng của Trang Triều Lộ cất cao hơn mấy phần, Hạ Ngôn nghe rõ ràng, mặt hết trắng lại xanh, bà ta đã quen sống cao cao tại thượng rồi, mặc dù Trang Triều Lộ trở về, nhưng trong lòng bà ta vẫn nhịn không được mà coi thường cô ấy, hoàn toàn quên mất, bây giờ cấp bậc của chồng Trang Triều Lộ cao hơn của chồng bà ta một bậc.
Bà ta càng quên mất, sự ưu tú và chói mắt của Trang Triều Lộ, bà ta hâm mộ Trang Triều Lộ, lúc biết cô ấy gặp nạn, phản ứng đầu tiên của bà ta chính xác là sốt ruột, nhưng phản ứng thứ hai là vui vẻ, cuối cùng bà ta cũng đã có thể đè ép Trang Triều Lộ rồi.
Hạ Ngôn cắn môi, bà ta không nghĩ tới sẽ có những biến đổi trong chính trị, mặc dù chồng bà ta không bi liên luy nhưng dân dân lại bị để đó không được dùng nữa, mười năm cao cao tại thượng giống như một giấc mộng.
Lúc bà ta nhìn thấy Trang Triều Lộ, kích động là có, nhưng càng nhiêu hơn là sự không cam lòng, Trang Triều Lộ trở về rồi, mang ý nghĩa là giấc mộng của bà ta cũng phải tỉnh rồi.
Tiểu Vũ không thích Hạ Ngôn, thấy Hạ Ngôn không lên tiếng thì đóng cửa.
Hạ Ngôn nhìn cửa nhà đóng chặt, cụp mắt xuống, siết chặt túi lưới quay người đi.
Mạt Mạt nhìn Hạ Ngôn ngoài cửa sổ đã đi xa: "Chị, bà ta vẫn luôn đến à?"
"Đúng vậy, Phạm Đại Bằng trong chốc lát thì chưa có chuyện gì, nhưng về lâu về dài thì khó mà nói chắc chắn được, chức vị bây giờ chỉ là ngồi chơi xơi nước, Phạm Đại Bằng sốt ruột, Hạ Ngôn cũng sốt ruột, còn không phải à, muốn nhặt lại tình bằng hữu đã rơi xuống đất, để chị giúp một chút, đời chị chỗ thất bại nhất, chính là kết giao bạn bè với Hạ Ngôn, chị thật sự ngưỡng mộ em, kết giao được không ít bạn bè, nhân phẩm cũng không tệ."
Điểm này là sự kiêu ngạo của Mạt Mạt, cho dù là Y Y hay Tề Hồng, đối với cô đều là thật lòng.
Mạt Mạt ở lại nhà chị chồng ăn cơm, ăn cơm xong nói chuyện một lúc, vừa muốn đứng dậy đi, Khởi Thăng cầm quyển vở xuống: "Mợ út, mợ nhìn mấy cái đề này, cháu không giải được."
Lúc Khởi Thăng còn bé, mỗi lần Mạt Mạt đến, Khởi Thăng đêu sẽ đưa những thứ mà cậu ay không hiểu cho Mạt Mạt xem, trong lòng Khởi Thăng tin tưởng Mạt Mật.
Mạt Mạt cầm bút, nhìn thoáng qua, những năm nay cậu út đi rồi, cô vẫn luôn dạy anh em Vân Kiến, đối với sách giáo khoa của trường cấp ba thì vẫn có thể đảm nhiệm, kiến thức điểm vẫn luôn nhớ trong đầu, ba đề bài, rất nhanh đã giải xong, còn đánh dấu vào công thức vừa làm, vì sao dùng công thức này, lại nêu ví dụ một cách giải khác.
Khởi Thăng cầm quyển vở đã được sáng tỏ thông suốt: "Thì ra có thể vận dụng như thế, mợ út thật lợi hại."
Quả thực Mạt Mạt thông minh học giỏi, nhưng cô chiếm lợi thế tương lai, biển đề ở tương lai là một phương diện, quan trọng hơn là giáo viên ở tương lai ưu tú hơn so với ở niên đại này, rất nhiều giáo viên cấp ba ở niên đại này đều là tốt nghiệp trung học, có một số là nhờ quan hệ mà tiến vào, đương nhiên cũng có giáo viên ưu tú, nhưng không hay thay đổi các loại đề mẫu như ở tương lai, tư tưởng cứng rắn hơn nhiều.
Mạt Mạt nhấc mông lên lại ngồi xuống: "Cháu đưa tất cả những thứ đã học gần đây cho mợ xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận