Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 616. Kết hôn 2

Chương 616. Kết hôn 2Chương 616. Kết hôn 2
Mạt Mạt nhìn Mộng Nhiễm đã trưởng thành, đều nói con gái mười tám là thay đổi lớn, dung mạo Mộng Nhiễm bây giờ không hề thua kém cô một chút nào, dáng dấp xinh đẹp, tính cách còn dịu dàng, chính là Thanh Nghĩa có phúc.
Mạt Mạt thấy em trai và Mộng Nhiễm ăn mặc chỉnh tề: "Hai đứa xuống núi không chỉ là đến thăm chị phải không?"
Mộng Nhiễm đỏ mặt, Thanh Nghĩa cũng hơi ngượng ngùng: "À thì, em với Mộng Nhiễm định kết hôn, gần đây không bận chuyện gì nên bọn em định tranh thủ làm xong luôn."
Mạt Mạt nhẩm tính, năm nay Thanh Nghĩa đã hai mươi mốt tuổi, Mộng Nhiễm đã hai mươi tuổi, đúng là nên kết hôn rồi.
Mạt Mạt vui vẻ nói: "Nhất định ba mẹ sẽ rất vui cho mà xem."
Thanh Nghĩa: "Dạ, vậy thì chúng ta về cùng nhau luôn nhé?"
Mạt Mạt gật đầu: "Được, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau về nhà. Đúng rồi, hai đứa kết hôn rồi vẫn còn ở lại chỗ của thanh niên trí thức hay sao?"
Thanh Nghĩa: "Ở chỗ của thanh niên trí thức không tiện lắm, em thấy trước mắt không về thành phố được, vừa vặn trong hai năm này em săn thú rừng cũng tiết kiệm được một ít tiền, em đã mua một căn nhà rồi, bọn em cũng đã quét dọn xong hết rồi, sau khi kết hôn trực tiếp dọn vào ở là được."
"Thằng nhóc, em cũng biết tính toán đấy."
"Không tính toán là không được, em kết hôn rồi cũng muốn làm người đứng đầu trong nhà mà."
Mạt Mạt trêu chọc: "Nói không chừng sang năm em cũng được làm cha đấy."
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm đỏ mặt, Mạt Mạt cũng không trêu chọc hai người nữa: "Được rồi, chị đi nấu cơm đây, hai đứa cũng đến chỗ chị dâu với Thanh Nhân một chuyến, hỏi xem bên đó có muốn cùng trở về không?"
Thanh Nghĩa: “Dạ.”
Buổi trưa Mạt Mạt làm móng giò xào cay, xào ruột non, thịt xào nấm, canh trứng mộc nhĩ, nộm dưa chuột.
Trang Triều Dương trở vê, Mạt Mạt nói chuyện Thanh Nghĩa sắp kết hôn, Trang Triều Dương nói: "Anh không về được rồi, vừa mới nghỉ phép bữa trước xong, bây giờ xin nghỉ nữa không được."
Mat Mạt bày bát đũa ra: "Có lẽ anh cả cũng bận, anh ấy cũng vừa mới nghỉ phép cách đây không lâu."
Thanh Nghĩa quay về nhà, thật sự Mạt Mạt đã đoán đúng rồi, anh cả không thể về cùng được, Thanh Nhân thì không có ngày phép nên cũng không về được, chỉ có Triệu Tuệ mang theo Hạo Dương trở vê, ngày mai sẽ đi cùng với bọn họ.
Trang Triều Dương rót cho Thanh Nghĩa một ly rượu: "Anh chúc mừng em trước nhé."
Thanh Nghĩa uống cạn rượu trong ly: "Em cảm ơn anh rể."
Ăn cơm trưa xong, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm đi tới nhà Liên Thanh Bách, buổi tối hai người sẽ ở lại nhà anh cả. Mạt Mat để Tùng Nhân ngồi chơi một mình, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Bây giờ Mạt Mạt có hai hộp trang sức, một cái là ban đầu mẹ đưa cho cô, còn một là bà ngoại mới đưa cho cô vào đầu năm 1969.
Bà ngoại đưa hết toàn bộ trang sức cho Mạt Mạt, chỉ đưa cho Triệu Tuệ một bộ trang sức, còn giữ lại năm bộ, định đợi cho Thanh Nhân và Vân Kiến kết hôn thì đưa cho cháu dâu.
Lúc trước mẹ cô đã nói qua, khi nào anh trai và em trai kết hôn thì sẽ tặng cho chị dâu và em dâu một món đồ trang sức. Đồ của Triệu Tuệ thì cô đã tặng rồi, Mạt Mạt lại mở hộp trang sức mà mẹ đã đưa cho cô, lấy đồ của Mộng Nhiễm ra, suy nghĩ một chút rồi cũng lấy của Lưu Miểu và Tô Vũ ra, định lần này trở về sẽ giao lại hết cho mẹ.
Mạt Mạt chọn xong trang sức rồi lại mở tủ quần áo ra. Ba năm nay, bà ngoại cho cô rất nhiều vải. Thanh Nghĩa cũng nhận được không ít, Thanh Nghĩa không thiếu vải, vải đều để hết ở nhà.
Mạt Mạt rời mắt khỏi tấm vải, ánh mắt dừng lại trên cái chăn. Cô vẫn còn có một cái chăn mới chưa từng dùng qua, cái này vừa vặn làm quà cưới tặng Thanh Nghĩa. Mat Mat kéo chăn ra, cất hết đô trang sức, Tùng Nhân chạy vào trong phòng, bàn tay béo núc chạm vào chăn bông, nghiêng đầu hỏi: "Mẹ, cái này là để cho Tùng Nhân à?”
Mạt Mạt cất chăn vào túi: "Không phải, đây là quà cưới cho cậu tư con đấy."
Đôi mắt Tùng Nhân xoay tròn: "Mẹ, đưa chăn của Tùng Nhân cho cậu đi."
Mạt Mạt bật cười: "Sau đó thì cái này cho con à?”
Tùng Nhân gật đầu: "Đều là chăn mà, giống nhau cả."
"Không được, đừng có giở mấy trò khôn vặt như thế, tặng quà đương nhiên phải tặng đồ mới rồi."
Tùng Nhân thất vọng kêu lên, chạy ra khỏi phòng chơi.
Mạt Mạt thu dọn đồ đạc xong, cùng Tùng Nhân đi ra. Cô ngồi trên ghế nhìn Tùng Nhân, lại nghĩ đến Mộng Nhiễm, ôi một tiếng, cô đã nói là cô gái văn công đó tại sao lại nhìn quen mắt, hóa ra là cô ta trông giống Mộng Nhiễm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận