Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1446. Sợ hãi 2

Chương 1446. Sợ hãi 2Chương 1446. Sợ hãi 2
Thẩm Dân: "Vậy thì được, em đi hẹn bác sĩ trước, tranh thủ ngày mai đi hẹn trước."
Mạt Mạt: "Đã làm phiền em rồi."
Thẩm Dân: "Không phiền, em còn phải cảm tạ chị đến ấy, chị tới, em cũng không cần về công ty làm việc, đi theo chị quả thực là thiên đường."
Mat Mạt: "..."
Cô nói rồi mà, sao Thẩm Dân lại nhiệt tình như vậy, vừa thấy cô đã nở nụ cười xán lạn, hoá ra là vui vẻ vì không cần phải làm việc!
Thẩm Dân nhờ quan hệ đã hẹn được bác sĩ trước.
Ngày hôm sau lúc Mạt Mạt thức dậy, vẫn như cũ không gặp Thẩm Bân Diệu, lần nữa chửi thề trong lòng, đây mới là kiểu tổng tài chính xác.
Ăn cơm xong, Mạt Mạt thay bộ quần áo khác, ở nước M, Mạt Mạt lại cũng thích chưng diện, dĩ nhiên muốn mặc thời thượng chút.
Mắt Thẩm Dân sáng rực lên: "Chị còn đẹp hơn so với bà cô."
Mạt Mạt: "Chị là nhờ quần áo, thật ra chị không xinh đẹp như bà ngoại, bà ngoại là đẹp tự nhiên.”
Suy cho cùng Thẩm Dân vẫn còn trẻ tuổi, ánh mắt thẩm mỹ càng hướng tới sự thời thượng: "Em lại càng thích phong cách của chị hơn."
Mạt Mạt trầm mặc, được rồi, cô và Thẩm Dân kém sáu tuổi, hai thể hệ khác biệt nhau rôi.
Hôm nay là Thẩm Dân lái xe, bệnh viện cũng không phải rất xa, xuống xe, Mạt Mạt cảm khái, cho dù ở quốc gia nào, người ở bệnh viện đều không ít.
Thẩm Dân khóa cửa xe: "Đi thôi, bác sĩ ở trên lầu ba."
Khắp nơi có thể thấy được người ngoại quốc đối với Mạt Mạt mà nói cũng may, đời trước cô cũng là người đã thấy qua việc đời, đời trước, thành phố lớn Ở trong nước, người ngoại quốc rất nhiều, cũng có rất nhiều người ngoại quốc lựa chọn ở lại Trung Hoa.
Mạt Mạt còn nhớ rõ đã đọc được một tin tức, rất nhiều người ngoại quốc đều đánh giá Trung Hoa rất an toàn, trị an rất tốt, bọn họ sinh sống ở Trung Hoa, rất yên tâm, lúc ấy trong lòng Mạt Mạt tuôn ra một cỗ hào khí, tổ quốc của mình lợi hại.
Mạt Mạt thường thấy người ngoại quốc, nhưng Mễ Mễ thì không, nơi này tất cả đều là xa lạ, mới lạ, cô bé lại nghe không hiểu, chỉ có thể đi theo mẹ nuôi.
Mạt Mạt phát hiện Mễ Mễ bất an, ngồi xổm xuống ôm lấy Mễ Mễ, vỗ sau lưng Mễ Mễ: "Đừng sợ, có mẹ nuôi ở đây."
Mễ Mễ vâng một tiếng: "Mễ Mễ không sợ."
Mạt Mạt hiểu ý cười một tiếng, đứa bé hiểu chuyện.
Thẩm Dân đối với Mạt Mạt là rửa mắt mà nhìn, người chị họ này đã đổi mới nhận thức của anh ấy, trong hai năm qua Ở chỗ này anh ay đã gặp không ít người trong nước, nhưng trong mắt mỗi người đều là kích động, kinh ngạc đối với nước M, nhưng chị họ thì không, ánh mắt rất bình tĩnh.
Sau đó Thẩm Dân tự động sửa não, chắc là công lao của anh cả, anh cả nhất định đã kể cho chị họ không ít tình hình bên này.
Mạt Mạt còn không biết mình đã bị vạch trần một chút, cũng may là gặp phải Thẩm Dân.
Bác sĩ đã hẹn trước, đi thẳng vào là được, chuyên gia khoa tai, hỏi thăm tình hình của Mễ Mễ, Mạt Mạt lấy ra tờ chẩn bệnh đã được phiên dịch đưa tới, cái này có thể làm tham khảo.
Chuyên gia nhìn thoáng qua, muốn làm kiểm tra cụ thể.
Mạt Mạt nhìn thấy thiết bị, quả thực tiên tiến hơn so với trong nước, Mạt Mạt có niềm tin đối với đôi tai của Mễ Mễ rồi.
Tình hình của Mễ Mễ có chút phức tạp, làm rất nhiều kiểm tra, Mễ Mễ đi qua đi lại đã iu xìu, Mạt Mạt nhìn mà đau lòng.
Mạt Mạt chơi với Mễ Mễ, Thẩm Dân đi ra khỏi văn phòng của chuyên gia: "Chị họ, còn hai mục kiểm tra phải ngày mai mới có kết quả, chuyên gia bảo chúng ta xế chiều ngày mai lại tới."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ: "Gần trưa rồi, em chọn một nhà hàng không tệ, chị mời em ăn cơm."
Thẩm Dân biết chị họ có tiền, nên không khách khí: "Được."
Mạt Mạt bế Mễ Mễ, Thẩm Dân xoè tay ra: "Chị, để em bế cho!"
Mạt Mạt lắc đầu: "Vẫn để chị bế thôi!"
Mạt Mạt nói xong đi trước một bước, Thẩm Dân vội vàng đuổi theo, chờ đến bãi đỗ xe, Mạt Mạt choáng váng, Thanh Xuyên và Tiểu Vũ cũng sợ ngây người, như này thì cũng quá khéo léo rồi, đã nói là bất ngờ, bây giờ thì tốt rồi, bất ngờ đã biến thành sợ hãi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận