Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 303. Đăng ký kết hôn 1

Chương 303. Đăng ký kết hôn 1Chương 303. Đăng ký kết hôn 1
Đăng ký kết hôn
Trang Triều Dương đỡ lấy chiếc hộp trong tay Mạt Mạt: "Ừ, anh đã xin nghỉ kết hôn một tuần."
Mat Mat không nói nên lời: "Anh dứt khoát thật đấy, xin nghỉ kết hôn luôn."
Trang Triều Dương dùng vai chạm nhẹ vào Mạt Mạt, bàn bạc: "Ngày mai chúng ta về thôn Tiểu Hà nhé?"
Mạt Mạt: "Anh không nhắc em cũng định nói, cha em bảo chúng ta bàn bạc với chị Triều Lộ ve địa điểm tổ chức tiệc cưới!"
Trang Triều Dương cười: "Vậy ngày mai về đi. À đúng rồi, anh đã điền xong đơn kết hôn và tờ khai đăng ký kết hôn trong quân ngũ rồi, thông tin hộ khẩu của em cũng đã giao cho thủ trưởng ký đóng dấu. Bây giờ đã lưu hồ sơ, quân đội đã cấp giấy chứng nhận kết hôn, chúng ta có nên lấy giấy đăng ký kết hôn trước rồi quay về không? Vừa hay ở lại thôn Tiểu Hà một ngày."
Mat Mạt suy nghĩ một lúc: "Được, nghe theo anh."
Khi ăn tối, lần này Liên Quốc Trung không nhằm vào Trang Triêu Dương nữa mà là niềm nở tiếp đón anh ăn uống, khiến Trang Triều Dương được cưng chiều mà lo sợ.
Sau bữa ăn, Mạt Mạt nói về việc đi đăng ký kết hôn, Liên Quốc Trung nói: "Sớm muộn gì cũng phải ký, đã chuẩn bị xong rồi thì ngày mai đi đi!”
Mạt Mạt: "Vâng."
Liên Quốc Trung bảo Mạt Mạt đi ngủ trước, ông muốn trò chuyện với Trang Triều Dương.
Liên Quốc Trung tìm một chỗ ngồi trong sân, Trang Triều Dương đi tới ngồi đối diện, rút điếu thuốc trong túi ra đưa cho Liên Quốc Trung.
Liên Quốc Trung châm điếu thuốc, hít một hơi rồi mỉm cười: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta, chú sẽ nói với cháu về con bé Mạt Mạt."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trang Triều Dương: "Vâng ạ."
Liên Quốc Trung mỉm cười: "Cháu đừng thấy con bé thông minh, đường như cái gì cũng biết và không sợ bất cứ điều gì. Chứ thực ra con bé rất nhạy cảm, cực kỳ cảm thấy không an toàn. Con bé nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, nhưng hai năm qua chú đã nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện. Chú nói với cháu chuyện này là vì chú hy vọng sau này cháu có thể tập trung hơn vào gia đình mình, và cho con bé có cảm giác an toàn."
Liên Quốc Trung rít một hơi thuốc, sắp xếp lại lời nói của mình: "Cả đời này chú chỉ có một cô con gái này, mong muốn lớn nhất của chú là hy vọng con bé có một cuộc sống tốt. Thật ra chú không hài lòng về cháu, chú cũng không sợ cháu sẽ không thích chú, nhưng con bé đã chọn cháu nên chú cũng phải thừa nhận. Nhóc con à, chú hy vọng cháu vẫn nhớ những øì cháu đã nói khi cầu hôn, hãy đối xử tốt với con gái chú cả đời, nếu không chú sẽ không bao giờ tha cho cháu."
Trang Triều Dương trịnh trọng nói: "Chú, Trang Triều Dương cháu sẽ không bao giờ làm trái những gì cháu đã nói. Chú cứ yên tâm ạ, cho dù hôm nay chú không nhắc cháu thì cháu cũng sẽ ghi nhớ."
Liên Quốc Trung cười sảng khoái: "Chú tin cháu, lúc trước chú nhắm vào cháu thì cháu cũng đừng để bụng, chú ở đây đền cho cháu nhé."
Trang Triều Dương không dám nhận, vội vàng xua tay: "Cháu hiểu được, nếu như con gái của cháu bị một thằng nhóc dụ dỗ, cháu cũng sẽ làm như vậy."
Liên Quốc Trung vui vẻ: "Cháu còn nói là con gái à, đừng để đến lúc đó lại coi thành một quả trứng nhỏ."
Trang Triều Dương tưởng tượng cảnh cả nhà đầy trứng nhỏ, khuôn mặt cay đắng và đau đầu.
Sáng hôm sau ăn sáng xong Mạt Mạt dọn dẹp nhà cửa, sau đó nói với Triệu Tuệ: "Em cho vào nồi rồi, buổi trưa đói bụng là có thể ăn được ngay. Còn mấy ngày nữa chị mới hết ở cữ, đừng có làm gì cả, buổi tối mẹ sẽ vê."
Triệu Tuệ vỗ về đứa nhỏ: "Em lo lắng quá rồi đấy, nói hẳn mấy lần rồi, chị đã nhớ kỹ, em mau đi đi."
Mat Mạt vẫn còn hơi lo lắng: "Em di đây."
"Ừ, đi đi!"
Lúc tám giờ, Trang Triều Dương và Mạt Mat đến phòng đăng ký kết hôn để đăng ký kết hôn trước, chỉ có một đồng chí làm việc ở phòng đăng ký. Mat Mat lấy kẹo cưới ra, đồng chí nam lịch sự nhận lấy: "Đưa cho tôi thông tin của hai người trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận