Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 202. Trang Triều Dương nghiêm túc ăn đậu hũ! 2

Chương 202. Trang Triều Dương nghiêm túc ăn đậu hũ! 2Chương 202. Trang Triều Dương nghiêm túc ăn đậu hũ! 2
Bộ dạng Trang Triều Dương như thể mau khen anh đi, đáng tiếc Mạt Mạt lại không khen: "Anh tránh ra, anh muốn chặn em đến khi nào nữa hả?"
Trang Triều Dương không tránh ra, anh cúi đầu nhìn Mạt Mạt rồi thổi một hơi vào tai Mạt Mạt. Trong nháy mắt vành tai Mạt Mạt đỏ lên, hoảng hốt quay đầu sang một bên: "Đồng chí Trang Triều Dương, mấy bữa nay anh học thêm được cái gì nữa đấy? Anh đang trêu chọc người ta đấy."
Trang Triều Dương tỏ vẻ rất vô tội: "Anh chỉ muốn nói nhỏ với em một câu thôi, nhưng mà hơi thở hơi mạnh một chút, sao lại thành trêu chọc em rồi?"
Mạt Mạt nghiến răng: "Đồng chí Trang, anh quá lợi hại rồi, lúc này đã học được cách bịa đặt một cách chững chạc đàng hoàng như thế rồi đấy."
"Có à?" Dù sao thì Trang Triều Dương đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Mạt Mạt liếc mắt rồi cười: "Xem ra anh trai em thật sự nói đúng rồi, người nào đó rất gian trá, mà em vẫn còn nhỏ tuổi, phải nghe lời anh trai nhiều hơn mới đúng."
Đầu ngón tay Trang Triều Dương cọ sát trong lòng bàn tay, ở trong lòng ghi một khoản nợ cho Liên Thanh Bách, cậu được lắm, đám nói xấu sau lưng tôi à.
Tô Vũ chạy tới, kéo tay Mạt Mạt: "Dì Mạt Mạt, cháu dẫn di đi xem gà con nhé."
"Được, chúng ta đi xem gà con."
Trang Triêu Dương liếc mắt nhìn Tô Khởi Hàng chạy tới, ánh mắt có thể đông lạnh đến chết người, Tô Khởi Hàng rất oan uổng: "Cậu đừng trách cháu không trông em, là do bé út nháo quá."
Cặp song sinh vây quanh Trang Triều Dương: "Anh Triều Dương, có phát hiện thấy tình địch không?"
"Chu Dịch à?”
Thanh Nghĩa a một tiếng: "Thì ra là anh biết rồi."
Trang Triều Dương nghiến răng nghiến lợi: "Biết, có phải anh ta đi tìm chị em không?"
Thanh Nghĩa không sợ làm lớn chuyện nói: "Đúng thế, anh ta còn bảo chị em đến chỗ anh ta làm việc nữa."
Trang Triều Dương đen mặt, Thanh Nhân bổ sung: "Anh Chu còn biết nấu cơm, nghe nói là trình độ cũng không tệ lắm, anh Triều Dương, có điểm anh không bằng người ta rồi."
Tô Khởi Hàng xắn tay áo, dáng vẻ như muốn đánh lộn: "Chu Dịch là thằng cháu nào mà lại dám có ý đồ với mợ út hả?"
Thanh Nghĩa ôm người anh em tốt của mình, cười hắc hắc: "Anh ta à, anh ta là con trai của chú Chu, chính là con trai của Chu Khang giúp nhà cậu một cái ơn lớn kia đó."
Thanh Nhân tiếp tục gây khó khăn cho Trang Triều Dương: "Người ta là sinh viên tài năng, tốt nghiệp đại học danh tiếng, ngoại hình cũng không tệ, công việc cũng tốt!"
Khí thế của Tô Khởi Hàng bị giảm xuống một chút, nhà bọn họ vẫn còn thiếu nhà họ Chu một ơn huệ thật lớn đấy! Suy nghĩ một chút liên đưa ra một ý kiến: "Có thể trùm bao tải đánh một trận được không?"
Cặp song sinh trợn trắng mắt: "Bọn tôi sẽ không giúp đâu."
Trang Triều Dương dựa vào tường, nhìn cặp song sinh kẻ xướng người họa. Hiện tại hai thằng nhóc này cũng đã thấy anh có điểm thua người ta rồi. Anh nhìn về phía Mạt Mạt ở phía xa, vợ tương lai của mình quá hấp dẫn, thời thời khắc khắc anh không thể thả lỏng được!
Xem ra anh phải mau chóng bắt được Liên Quốc Trung, sau đó bắt được Liên Thanh Bách, nếu như chưa đính hôn đóng dấu chủ quyền thì sẽ có quá nhiều người không biết xấu hổ muốn đào góc tường của anh.
Mạt Mạt ở lại một lúc thấy thời gian cũng không còn sớm, mấy chị em còn phải trở về ăn cơm. Trang Triều Dương và Tô Khởi Hàng tiễn mấy chị em ra cửa.
Bốn thằng nhóc rất có mắt nhìn, chạy ở phía trước, Trang Triều Dương đột nhiên nói: "Anh sẽ học nấu cơm."
"Hả?"
"Anh nói, anh sẽ học nấu cơm."
Mạt Mạt âm thầm vui vẻ, nhất định là cặp song sinh đã nói chuyện của Chu Dịch rồi, biết rõ nhưng vẫn cố nói: "Đồng chí Trang Triều Dương, sao đột nhiên anh lại muốn học nấu cơm thế?"
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, anh muốn nấu cơm cho em ăn."
Trong lòng Mat Mat ngọt ngào, khẽ nâng cằm lên: "Miệng em rất kén ăn đấy."
Trang Triều Dương nhìn chằm chằm đôi môi ướt át, vô thức liếm môi, vừa lúc hai người đi tới sau một gốc cây lớn, Trang Triều Dương nhanh chóng cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đầu óc Mạt Mạt như đông cứng lại, nụ hôn đầu tiên của cô không còn, nụ hôn đầu tiên trong hai đời của cô đã không còn nữa.
Trang Triều Dương sợ có người nhìn thấy, không dám hôn sâu nên nụ hôn chỉ khế lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, hơi thở của thiếu nữ so với tưởng tượng của anh còn tốt hơn.
Mạt Mạt vô thức đưa tay sờ môi mình, trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Trang Triều Dương. Cô vội vàng buông tay ra, trên môi giống như vẫn đang bỏng rát.
"Anh, anh, sao anh có thể hôn em?"
Đầu ngón tay Trang Triều Dương vuốt ve môi Mat Mạt: "Anh muốn nếm thử xem miệng em kén ăn đến cỡ nào, chỉ có nhớ kỹ hương vị mới có thể làm ra được món ăn em yêu thích được chứ?"
Mat Mạt: "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận