Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 423. Đáng tiếc 1

Chương 423. Đáng tiếc 1Chương 423. Đáng tiếc 1
Mạt Mạt cau mày, tính toán thời gian, Hướng Húc Đông đã nằm viện năm ngày rồi, lúc này Ngô Mẫn đi thăm dò Hướng Húc Đông làm cái gì?
Tê Hồng đoán: "Không phải là thăm dò xem Hướng Húc Đông chết hay chưa chứ!"
Mạt Mạt: "Không đâu, Triều Dương đến thôn Tiểu Câu xin nghỉ ốm cho Hướng Húc Đông nên bà ta biết ông ta còn sống."
Tê Hồng suy tư một lúc, một vầng sáng loé lên: "Không phải là bà ta tưởng rằng, các cô chăm nom Hướng Húc Đông, cho nên muốn hợp lại với ông ta đấy chứ?"
Mạt Mạt lấy vải bông có thể làm quần áo trẻ con ra, khẽ cười một tiếng: "Bây giờ đầu óc của cô nhanh nhạy nhỉ, tôi đoán chắc là ý này."
Te Hồng há mồm trợn mắt: "Bà ta đã hãm hại Hướng Húc Đông như vậy, sao còn có mặt mũi muốn hợp lại?"
Mạt Mạt lấy kéo và kim khâu ra nói: "Bởi vì hiện tại bà ta ở trong nhà của Liên Thu Hoa, suy cho cùng bà ta cũng già rồi, chẳng qua là bám lấy Liên Thu Hoa nhất định sẽ bị cô ta gây khó dễ ngay trước mặt mẹ, bà ta cũng không mong muốn. Tôn Hoa thì không trông cậy vào được nữa rồi, bà ta nhất định phải cân nhắc đến sau này, cho nên chỉ có thể không biết xấu hổ, sống chết bấu víu vào Hướng Húc Đông." "Không phải còn có Tôn Nhuy sao?"
"Tôn Nhuy hận mẹ cô ta, thời gian dài như vậy cũng không về, cô ta sẽ phụng dưỡng Ngô Mẫn Ư?"
"Cho nên bà ta chỉ có thể kiên quyết bấu víu vào Hướng Húc Đông, Hướng Húc Đông sẽ không thật sự hợp lại với bà ta chứ!"
Mạt Mạt cười, nói chắc nịch: "Không đâu."
Tê Hồng lúc này mới yên tâm: "Tôi thật sự sợ HÃI, hợp lại rồi, Ngô Mẫn lại bám vào nhà các cô."
"Bà ta không dám, được rồi, không nói đến bà ta nữa, vải tôi lấy ra có thể làm quần áo!"
Tề Hồng đếm: "Mới ba tấm mà, vậy thì làm được mấy món chứ!"
Mạt Mạt lấy tay tính toán: "Bốn bộ."
Tề Hồng hỏi: "Vải khác không được à?"
"Không được, trẻ con da thịt mỏng, tốt nhất là vải bông thuần trắng chưa nhuộm qua."
"Vậy để tôi gọi cho mẹ, bảo bà ấy gửi qua bưu điện cho tôi vải bông thuần."
"Mẹ cô thật sự không tới?”
Tê Hồng thất vọng lắc đầu: "Không tới, bà ấy rất bận, nói là gửi đồ cho tôi qua bưu điện, mấy ngày nữa sẽ đến, phải rồi, Thanh Nghĩa sắp trở lại rồi chứ!"
Mạt Mạt tính toán thời gian: "Ngày mai sẽ trở về, hôm qua tôi đun miếng mỡ mà Khởi Hàng mua về thành dầu rồi, lát nữa cô cầm về một ít, lúc nấu thức ăn thả vào một thìa, thêm chút đồ béo."
"Mạt Mạt, cô quá tốt rồi, hì hì, còn có cải trắng cay cũng cho tôi một ít đi."
"Được, lát nữa cắt cho cô, cải trắng cô trồng trên đất phần trăm có phải nên thu hoạch rồi không?"
Tề Hồng nói: "Tôi đang chờ, chờ đến lúc sương giá, đến lúc đó cô giúp tôi muối cải trắng cay nhé."
"Được."
Buổi chiều Mạt Mạt không đợi được Tề Hồng đến, mà lại đợi được cô bé y tá ở bệnh viện: "Chào chị, có người tự xưng là vợ của ông Hướng, bà ấy ở lì trong bệnh viện không đi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của những bệnh nhân khác, chị xem xuống đó xử lý một chút được không?"
"Em tìm đến đây bằng cách nào?"
Cô bé y tá đáng yêu nháy mắt, chỉ miệng của mình: "Hỏi, sĩ quan mặt lạnh kia có rất nhiều người quen biết."
Mạt Mạt: "...”
Cô bé y tá lầm bam lầu bầu: "Chị thật xinh đẹp, chị là vợ anh ấy đúng không?? Chị thật lợi hại, gả cho anh ấy thật đáng tiếc."
Mat Mạt: "... Chúng ta đến bệnh viện thôi!"
Cô bé y tá cũng ý thức được mình đã nói lời không nên nói, vội vàng che miệng, nhìn bóng lưng Mạt Mạt, vỗ lên miệng mình một cái, ai bảo mình không quản được miệng này. Mat Mat và cô bé y tá vừa xuống dưới lầu, Te Hồng tới: "Đi đâu đấy?"
"Ngô Mẫn đến làm loạn, tôi đi xem một chút."
“Tôi cũng đi.”
"Đi thôi."
Mạt Mạt không ghét cô bé y tá, cô bé thẳng tính, vẻ ngoài đáng yêu, rất khiến cho người khác yêu thích, trong mắt cô mang theo ý cười hỏi: "Ngô Mẫn đến lúc nào?"
Cô bé y tá buông cái tay đang che miệng ra nói: "Buổi sáng đã đến rồi, em chưa từng thấy qua người ngang ngược như thế bao giờ, bà ta nằm lăn lộn trên mặt đất, một khóc hai náo ba treo cổ, người nào đến khuyên là mắng người đấy, nếu không phải thực sự không còn biện pháp nào, em cũng sẽ không tới tìm chị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận