Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1186. Cùng có lợi 2

Chương 1186. Cùng có lợi 2Chương 1186. Cùng có lợi 2
Mạt Mạt gật đầu: "Quả thực không ít, em còn có bạn học cùng trường cũng ở đây xây dựng nhà máy, lần này tốt nghiệp phân phối, cũng có bạn học được phân phối tới đây."
Vương Thanh chấn động trong lòng, Liên Mạt Mạt giấu quá kỹ, sau đó nghĩ đến tiêu chuẩn mà Trang Triều Dương được phân phối, vui vẻ, nhà họ Trịnh còn muốn nhìn trò cười của Trang Triều Dương, lần này không nhìn được rồi.
Mối quan hệ của nhà này đủ rộng, nhìn cái xe hơi nhỏ là biết, Vương Thanh âm thầm đắc ý, ánh mắt của lão chồng thật độc, liếc mắt đã nhìn chuẩn Trang Triều Dương, lần này quay lại quân đồn, sẽ trò chuyện với Trang Triều Dương.
Vương Thanh lại hàn huyên với Mạt Mạt một lúc, xác nhận thời gian đến làm khách, lúc này mới rời khỏi nhà Mạt Mạt.
Vương Thanh đi rồi, không tới hai ngày, tin tức Mạt Mạt đã từng học đại học, ở đây có người thân trong nhà đã truyền khắp đại viện.
Lúc Diệp Phàm biết tin tức về Mạt Mạt, đã nhận được điện thoại của Trịnh Nghĩa, mặt đã tái rồi, Trang Triêu Dương nhẹ nhàng sắp xếp cho 150 người lính giải ngũ, Diệp Phàm cho rằng, hai người này cố ý giấu diếm.
Trong ngày hôm đó, Mạt Mạt nhận được đủ loại ánh mắt sắc như dao của Diệp Phàm, cô bó tay rồi, xe hơi nhỏ nhà cô, căn nhà sáng loáng, điêu hoà không khí cũng có rồi, cô khiêm tốn, nhưng phương diện này cũng không giấu diếm, là do Diệp Phàm không chịu động não để nghĩ.
Thứ bảy Trang Triều Dương trở về, ve vào ban đêm, hai vợ chồng nhà họ Trịnh đang cãi lộn, mới đầu giọng còn rất nhỏ, sau đó giọng đã cao dần lên.
Mạt Mạt bóc vỏ quýt, ngồi ở trên giường, cửa sổ để mở, còn có thể loáng thoáng nghe thấy, giọng điệu oán trách của Trịnh Nghĩa: "Chuyện điều hoà không khí quan trọng như vậy, sao em không nói cho anh biết, còn có chuyện xe hơi, em nói như thế nào, em nói là đi mượn để có chút mặt mũi, kết quả thì sao?”
Diệp Phàm tự biết bản thân đuối lý, nhưng khí thế khi cãi nhau thì không thể thua, thua tức là mình đã yếu thế rồi: "Bây giờ anh oán trách lên em à, tại sao không nói, là ai nói, nhất định sẽ được thăng chức, nên bây giờ em mới không coi ra gì."
Câu tiếp theo Mạt Mạt không nghe thấy được, đoán là Trịnh Nghĩa không muốn để cho mọi người nghe được những thứ nhạy cảm như vậy.
Mat Mat ăn quýt, nhìn Trang Trieu Dương đang lên giường: "Trận này anh đánh hay thật."
Trang Triều Dương: "Cũng tạm được, chủ yếu là hai người Trịnh Nghĩa này quá tự tin, không nghe ngóng nội tình nhà chúng ta, để cho anh có thể nhân cơ hội, chỉ một lần duy nhất đã đặt chân vững vàng."
Mạt Mạt bật cười: "Em đoán hai người này phải chiến tranh lạnh may ngày."
Trang triều dương lắc đầu: "Không đâu, Trịnh Nghĩa này tâm tư kín đáo vô cùng, hôm nay không kìm chế được nổi nóng là biết anh sẽ không đi nữa, em nhìn mà xem, ngày mai hai vợ chồng sẽ lại tốt như cũ."
Mạt Mạt nằm xuống: "Em hiểu ý anh, Diệp Phàm cần thân phận của Trịnh Nghĩa để đem đến cho cô ta vinh quang và địa vị, mà Trịnh Nghĩa cần Diệp Phàm Ở ngoài cung cấp trợ giúp, hai người đó là cùng có lợi, dù là trong lòng có tức giận, cũng sẽ hòa hảo như lúc ban đầu."
Trang Triều Dương gật đầu: "Chính là ý tứ này."
Mạt Mạt rúc vào trong lòng Trang Triều Dương: "Thế này thì sao còn là hai vợ chồng nữa, cũng chỉ là đồng bọn hợp tác, sinh hoạt chung một chỗ quá mệt mỏi."
Trang Triều Dương cười: "Anh đã gặp rất nhiều cặp vợ chồng giống như hai bọn họ, không cảm thấy bọn họ mệt mỏi bao nhiêu."
Mạt Mạt không muốn thảo luận đến nhà họ Trịnh nữa: "Ngủ thôi, thời gian không còn sớm nữa."
Trang Triều Dương ôm sát vợ: "Được."
Đừng thấy bây giờ Mạt Mạt nhàn rỗi, giống như rất thanh nhàn, thật ra không phải vậy, mỗi ngày vẫn bận rộn làm không hết việc, một ngày ba bữa cơm, thay quần áo và chăn mền cho bọn nhỏ, thời tiết phương Nam nóng nực lúc nào cũng ra mồ hôi, quần áo thay hàng ngày, chăn cũng vậy, đã tăng thêm rất nhiều việc. Hơn nữa nhà cửa cũng phải quét dọn, một ngày phải làm việc rất nhiều, từ sáng bận đến tối mịt, Mạt Mạt cũng thật sự rất mệt mỏi.
Trang Triều Dương thấy dáng vẻ vợ ngủ say, khóe miệng nhếch lên, cũng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt vừa nấu xong cơm sáng, đã nghe thấy bên ngoài có người đang gọi, ra ngoài xem xét, có người đang kêu khóc ở cửa nhà họ Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận