Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 482. Đồng đội heo 2

Chương 482. Đồng đội heo 2Chương 482. Đồng đội heo 2
Đồng đội heo 2
Thanh Nhân lo lắng nói: "Chị, chị có thể thay em trông chừng Lưu Miểu được không, đừng để người khác tha đi mất."
Mạt Mạt không nói nên lời: "Kiểu hình dung này của em, lại còn tha đi mất?"
Thanh Nhân bĩu môi: "Anh rể năm đó cũng tha chị đi còn gì."
Mat Mạt: "..."
Hình như năm đó đúng là như vậy, cô dùng mọi cách để khiến anh trai tránh xa Trang Triều Dương, nhưng cuối cùng lại dụ sói về nhà, cô bị tha về ổ.
Thanh Nhân xách túi: "Chị, chị đừng tiễn nữa, em đi đây"
"Ừ"
Mạt Mạt liếc nhìn thời gian, buổi trưa hôm nay Trang Triều Dương sẽ không về, cô đến thăm cháu trai của mình.
Buổi trưa Mạt Mạt ăn cơm ở nhà Triệu Tuệ, bữa trưa có mì xào sốt, Triệu Tuệ ngăn không cho Mạt Mạt dọn dẹp, cô ấy vừa rửa bát vừa nói: "Lâu rồi em không đến đây."
"Vâng, em nhớ cháu trai của em lắm."
Triệu Tuệ: "Em xem, bên ngoài trời xám xịt, chị chưa thấy bầu trời quang đãng lúc nào cả." "Em đang lo lăng không biết năm nay có ve nhà ăn tết được không."
"Chị cũng lo, nếu không về được thì hai gia đình ta sẽ ăn tết cùng nhau."
"Vâng al"
Mạt Mạt và Triệu Tuệ nói chuyện một lúc, đứa trẻ ngủ dậy, Mạt Mạt đứng dậy về nhà. Cô đi xuống lầu nhìn ngôi nhà duy nhất ở phía xa, từ khi Y Y mang thai cô còn chưa đến thăm.
Nhà họ Đổng, chỉ có một mình Y Y ở nhà, Y Y rất vui khi nhìn thấy Mạt Mạt: "Tớ luôn muốn đi tìm cậu, nhưng mẹ chồng không cho đi, tớ sắp thành heo mất rồi, chỉ biết ăn và ngủ."
"Mẹ chồng cậu lo lắng cho cậu đó."
Y Y vỗ vỗ bụng: "Bà ấy lo cho đứa nhỏ này, đây là cháu trai cưng của nhà họ Đổng. Mẹ chồng tớ nói rằng, nếu ba năm có hai đứa thì bà ấy sẽ lập tức nghỉ hưu."
Mạt Mat ngồi xuống hỏi: "Bác Đổng lo cho cậu như vậy, sao lại yên tâm để cậu ở nhà một mình thế?"
Y Y lấy trái cây sấy khô cho Mạt Mạt: "Không phải tuyết cứ rơi dày đặc, sắp thành thiên tai tuyết sao? Đoàn văn công cũng là quân nhân, cũng phải đi dọn tuyết."
"Bác gái Đổng cũng đi à?"
Y Y gật đầu: "Đúng vậy, bà ấy là lãnh đạo, không chỉ có mặt mà còn đi quét tuyết cùng đấy. Mẹ chồng tớ thực sự rất tốt, hai ngày nay tuyết rơi dày đặc, bà ấy lo lắng cho những ngôi làng xung quanh, hai ngày nay bà ấy ngủ không ngon, vốn di đoàn văn công không cần đi, là bà ấy xin đi đấy."
"Tớ thật sự không ngờ bác Đổng sẽ nộp đơn xin đi"
"Đúng vậy, tớ cũng hơi ngạc nhiên. Trong mắt tớ, mẹ chồng tớ là người chỉ tay năm ngón!"
"Dạo này Hà Liễu có tới đây không?"
Tiền YY mỉm cười: "Có, nhưng lần nào tớ cũng làm ra chút chuyện, mẹ chồng không có thời gian để quan tâm đến cô ta."
"Làm tốt lắm."
"Tất nhiên, có tớ ở đây cô ta đừng hòng bước vào nhà"
Mạt Mạt nói chuyện với Tiền Y Y một lúc, Y Y buồn ngủ, Mạt Mạt cũng không còn sức lực nên tạm biệt rồi đi về.
Có khá nhiều người vây quanh dưới khu nhà Mạt Mạt, Tê Hồng kéo Mạt Mạt lại: "Tôi tìm cô mà cô không ở nhà, cô đi đâu vậy?"
"Tôi đến nhà chị dâu một lát, sau đó đến thăm Y Y, xảy ra chuyện gì à? Tại sao xung quanh lại có nhiều người như vậy?"
Tê Hồng kéo Mat Mat ra khỏi đám đông, chắc chắn không có ai đụng phải các cô mới nói: "Tôn Tiểu Mi đang đánh Cảnh Tinh Tinh! Cô đợi một lát nữa hãng về nhà!" Mat Mat có chút không phản ứng kịp: "Tại sao Tôn Tiểu Mi lại đánh Cảnh Tỉnh Tinh?"
Tê Hồng hu lạnh: "Cảnh Tinh Tinh bị chịu đả kích, bạn đời của cô ta là một người bước thêm bước nữa, sắp bằng tuổi cha cô ta. Tâm trạng cô ta không tốt, nhìn thấy ai cũng không vừa mắt, thấy Tôn Tiểu Mi nên đã nói những điều khó nghe. Mấy ngày nay Tôn Tiểu Mi ôm một bụng tức, thế là hai người họ bắt đầu đánh nhau."
Mạt Mạt chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Cảnh Tinh Tinh bị đánh đến mức lo lắng hét lên: "Cô có bản lĩnh đánh tôi thì tại sao không đánh Hà Liễu đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận