Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 545. Ai? 1

Chương 545. Ai? 1Chương 545. Ai? 1
Bà Lưu đi vào, quan sát phòng khách, cười ngồi xuống: "Cảm ơn cháu đã chăm sóc Miểu Miểu nhà bà."
Mạt Mạt bưng nước ra, cười nói: "Bà khách khí rồi, cháu luôn coi Miểu Miểu như em gái, bà uống nước đi ạ."
"Ai, được."
Lưu Miểu đưa túi qua: "Chị Mạt Mạt, đây là bánh ngọt bà nội em mang tới, cho chị nếm thử."
"Cảm ơn bà Lưu."
Bà Lưu nói: "Ban đầu muốn mang lạp xưởng, nhưng hai tháng nay thịt heo thực sự khan hiếm, thực sự không mua được, nên đành mang cho cháu mấy thứ bánh ngọt này của chúng ta, đừng chê nha."
"Sao cháu lại chê chứ, cháu vui còn không kịp đây"
Mạt Mạt xách túi vào nhà bếp, lấy hoa quả Tề Hồng cho ra, rửa mấy quả rồi bê ra: "Bà Lưu ăn hoa quả đi”
"A, được, được."
Ngoài miệng bà Lưu nói được nhưng tay lại không hề động đến, đầu năm nay hoa quả rất trân quý.
Mat Mạt thấy vậy, cầm hai quả, chia ra đưa cho bà Lưu và Lưu Miểu: "Trong nhà cháu vẫn còn, bà Lưu mau nem thử đi."
"Ôi."
Bà Lưu nhìn hoa quả trong tay, cười cắn một miếng: "Ngon lắm."
Lưu Miểu cắn một miếng, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Quá ngon rồi."
Bà Lưu vuốt tóc Lưu Miểu đầy yêu thương: "Chờ táo rụng xuống, bà nội gửi qua bưu điện cho cháu."
Lưu Miểu lắc đầu: "Cháu không thèm, bà và ông nội ăn đi."
Bà Lưu: "Hai người già chúng ta ăn một chút là được rồi."
Tùng Nhân dậy rồi, Mat Mat đứng dậy ve phòng ngủ.
Lưu Miểu thấy bà nội cứ nhìn chằm chằm chị Mạt Mạt thì hỏi: "Bà nội, sao bà cứ nhìn chị Mạt Mạt mãi vậy."
Bà Lưu cau mày: "Hình như bà đã gặp qua cô ấy ở chỗ nào rồi, thế nhưng nhất thời không nhớ ra được"
Lưu Miểu cười: "Bà nội, sao bà có thể gặp qua chị Mạt Mạt chứ? Chị Mạt Mạt chưa từng rời khỏi Dương Thành."
Mạt Mạt bế Tùng Nhân ra, Lưu Miểu hỏi: "Chị Mạt Mạt, có phải chị từng đi đến thành phố H không?"
Mạt Mạt ôm đứa nhỏ ngồi xuống: "Không, chưa từng đến đó, sao vậy?”
Lưu Miểu ngồi bên cạnh Mạt Mạt: "Bà nội em nói hình như đã từng gặp chị."
Mạt Mạt nhìn về phía bà Lưu, bà ấy xoa nhẹ cằm: "Già rồi, có thể là bà nhớ nhầm."
Mạt Mạt cũng không để bụng, người giống người rất nhiều, có thể là nhớ lầm.
Bà Lưu và Lưu Miểu ngồi lại một lúc rồi hai người đi.
Bà Lưu xuống lầu dừng bước lại: "A, bà nhớ ra rồi, quả thực bà chưa từng gặp Mat Mat chỉ là đáng dấp của bọn họ quá giống nhau nên bà mới nhớ nhầm”
"Bà nội, ai mà dáng dấp lại giống chị Mạt Mạt vậy?"
Bà Lưu nói: "Một bệnh nhân của ông nội cháu, chuyện năm sáu năm trước rồi, lúc ấy ông nội cháu còn chưa về hưu, bà đưa cơm đến thì nhìn thấy, bởi vì cô ấy rất có khí chất, nên bà nhìn nhiều hơn vài lần, cho nên mới có ấn tượng sâu đậm."
Lưu Miểu hỏi: "Thật sự vô cùng giống ạ?"
Bà Lưu cau mày: "Bà không nhớ rõ nữa rồi, người đã già, trí nhớ mơ hồ."
Lúc này trời mưa, Lưu Miểu che cho bà nội, vừa quay đầu đã quên luôn việc này.
Cơn mưa này liên tục đến tối cũng chưa dừng lại, nửa đêm Trang Triều Dương trở về, ngay cả cơm cũng không ăn, thay quần áo rồi nằm bò trên giường ngu mat.
Mat Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to.
Sáng hôm sau, lúc Trang Triều Dương thức dậy, nhảy ra khỏi giường nhìn bên ngoài cửa sổ, khắp nơi trong sân đều là nước: "Mưa rơi cả đêm à em?"
Mạt Mạt đứng dậy: "Vâng, mưa to không ngừng lúc nào, đập lớn đã sửa xong chưa anh?"
Trang Triều Dương ngồi ở mép giường: "Đã sửa xong rồi, hy vọng có thể ngăn nước sông lại."
Mạt Mạt nghe nói đập lớn đã sửa xong, trong lòng cũng yên tâm phần nào, có đập lớn ngăn lại, thì không đến mức quá tệ: "Anh đói không, cơm còn trong nồi kìa. Anh mau ăn đi."
"Được."
Trang Triều Dương ăn cơm xong về lại quân đồn, bọn họ phải chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Mạt Mạt đùa với Tùng Nhân, Triệu Đại Mỹ dẫn Đại Hải đến cửa nhà: "Vừa rồi tôi đi ra ngoài một chuyến, nước ngập đến cổ chân rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận