Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 573. Đến rồi 1

Chương 573. Đến rồi 1Chương 573. Đến rồi 1
Mạt Mạt nói: "Mẹ, mẹ đi nghe hay là con?”
Tâm trạng Điền Tình phức tạp, bà vẫn còn có chút không xuôi nổi trận tranh cãi, mở miệng nói: "Mẹ ở nhà trông đứa nhỏ, con đi đi!"
Mạt Mạt cũng không miễn cưỡng mẹ mình, mở miệng nói: "Vậy con và Vân Kiến đi."
"Ừm."
Mạt Mạt kéo Vân Kiến vừa đến thì điện thoại vang lên, Mạt Mạt cầm điện thoại lên: "Alo, ông ngoại phải không?"
"Là ông, Mạt Mạt, quả thật là bà ngoại, chỉ có điều thân thể bà ngoại không tốt, ông phải ở cùng bà mấy ngày ở viện, con nói với mẹ con một tiếng, chờ bà ngoại con xuất viện, chúng ta cùng trở về tìm nó."
Mạt Mạt yên tâm, giọng điệu của ông ngoại tràn đầy vui vẻ, xem ra là bà ngoại không có chuyện gì lớn: "Được, con về nói với mẹ."
Miêu Chí ngừng một chút nói: "Hai đứa Vân Kiến và Vân Bình nhờ mẹ và con chăm sóc."
Mạt Mạt nói: "Ông ngoại yên tâm đi, sẽ chăm sóc tốt chúng nó."
Miêu Chí cười: "Vậy được rồi, ông cúp trước đây, đợi sau khi về thì nói chỉ tiết."
"Vâng, được."
Miêu Chí cúp điện thoại, Mạt Mạt có chút ngây người, lúc ông ngoại nhắc tới Van Kien và Vân Bình, cũng không kích động bao nhiêu, như vậy thì không đúng, nếu thật sự là cháu trai của ông ngoại, ông ngoại nhất định sẽ kích động muốn nói chuyện với Vân Kiến, nhưng ông ngoại lại bảo cô chăm sóc hai anh em Vân Kiến, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mạt Mạt có hơi không rõ ràng lắm, nhìn kỹ mặt Vân Kiến, có hơi giống cô, chẳng lẽ bà ngoại tái giá? Nhất định là không phải, nếu như tái giá thì sao lại là họ Miêu?
Vân Kiến thấy Mạt Mạt đặt điện thoại xuống, ánh mắt có hơi buồn bã, trong lòng Mạt Mạt cũng rất rối bời, xem ra chỉ có thể chờ ông ngoại tới, Mạt Mạt xoa đầu Vân Kiến, giải thích nói: "Bà ngoại nhập viện rồi, ông ngoại lo lắng cho nên cúp điện thoại, nhưng mà ông nói, bảo chúng ta chăm sóc hai huynh đệ các em"
Mắt Vân Kiến sáng rực lên: "Thật sự nói như vậy a2"
Mat Mat gật đầu: "Thật, chị không biết lừa gạt người khác."
Vân Kiến vui vẻ, sau đó lại lo lắng hỏi: "Bà nội sao rồi ạ? Không việc gì chứ chị."
Mạt Mạt kéo tay Vân Kiến ra ngoài: "Chị nghe giọng của ông ngoại thì chắc hẳn là bà ngoại không việc øì."
Vân Kiến gật đầu: "Bác sĩ Đông Y xem bệnh cho bà nội nói rằng bà nội là tâm bệnh."
"Ừm, bà ngoại tìm được ông ngoại rồi, tâm trạng sẽ tốt lên, tâm trạng tốt rồi, thân thể cũng sẽ tốt lên, ông ngoại nói, chờ bà ngoại xuất viện, bọn họ sẽ đến quân khu."
Vân Kiến vui vẻ nhảy cẵng lên: "Thật sao chị?"
"Thật, cho nên là, hai anh em phải bồi dưỡng cho trắng trẻo mập mạp."
"Vâng, vâng."
Mạt Mạt về nhà, Điền Tình vội vã hỏi: "Là ông ngoại con gọi điện thoại sao?”
"Vâng, ông ngoại đang chăm sóc bà ngoại nằm viện, chờ xuất viện rồi đến tìm mẹ, còn bảo con chăm sóc Vân Kiến và Vân Bình."
Điền Tình có chút thất thần, người mẹ đã chết của bà, lại tìm được, thật sự tìm được, lẩm bẩm nói: "Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi."
Mạt Mạt lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Điền Tình lắc đầu: "Không sao, mẹ ấy à, chỉ là nhất thời cảm thấy ấm áp, có phải mẹ vô dụng quá hay không?”
Mạt Mạt nắm tay mẹ mình: "Mẹ, phản ứng của mẹ là bình thường, đổi lại là người khác cũng sẽ như thế."
Điền Tình vỗ tay con gái: "Được rồi, mẹ không sao, buổi tối mẹ đến nói với anh cả con một tiếng. '
"Vâng, được ạ.”
Buổi tối là Điền Tình nấu cơm, bà không muốn nhàn rỗi, trời tối người yên tĩnh rồi, viền mắt Điền Tình đỏ cả lên, làm một đứa trẻ đến nửa đời người không có cha không mẹ rồi.
Một chân rảo bước tiến đến phần mộ, cha mẹ trọn vẹn rồi, nhưng lại bỏ qua tuổi thơ của bà, bỏ qua giai đoạn trưởng thành của bà rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận