Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 405. Vị hôn thê 1

Chương 405. Vị hôn thê 1Chương 405. Vị hôn thê 1
Trang Triều Dương thay quần áo rửa mặt xong, sai Khởi Hàng bưng cơm rồi mới ngồi xuống nói: "Em cũng đừng nôn nóng, Thanh Nghĩa không có chuyện gì, nó rất tốt."
Khởi Hàng bưng cơm đi ra, xen ngang nói: "Đương nhiên là tốt rồi, có thêm một vị hôn thê."
"Cái gì?”
Mạt Mạt kích động đứng lên, cánh tay đụng phải cái bàn, gân cốt đau tê dại, tay phải cũng không động được nữa.
Trang Triều Dương căng thẳng đỡ Mạt Mạt ngồi xuống: "Đập vào đâu? Anh xem một chút."
Mạt Mạt chốc lát trở lại bình thường, giơ tay lên một cái, tốt hơn nhiều rồi: "Anh đừng để ý đến em, rốt cuộc Thanh Nghĩa đã xảy ra chuyện gì, đi xuống nông thôn lại còn lòi ra vị hôn thê? Vi hôn thê này rốt cuộc là đến như thế nào? Rốt cuộc nó xảy ra chuyện gì?"
Trang Triều Dương ấn Mat Mat xuống: "Em trước tiên đừng kích động, từ từ nghe anh nói."
Mạt Mạt ngồi thẳng người: "Được, em không hỏi, anh nói đi!”
Trang Triều Dương trừng mắt liếc Tô Khởi Hàng, sống lưng Khởi Hàng chợt lạnh, cậu cúi đầu ăn cơm, cũng không dám chen miệng vào.
Trang Triều Dương nói: "Thanh Nghĩa lên trên núi, trong thôn tổ chức săn lợn rừng, một vài thanh niên trí thức cũng đi, con gái thì nhặt quả thông, không nghĩ tới gặp phải chó sói, Thanh Nghĩa và một cô gái theo phần lớn đội ngũ chạy tản đi, đến nửa đêm Thanh Nghĩa mới dẫn theo cô gái đó trở về thôn, nhưng quần áo của cô gái bị rách hỏng, Thanh Nghĩa cũng không chú ý, cho đến lúc trở về lời ong tiếng ve đã có rồi."
Trang Triều Dương nói tới chỗ này, thấy Mạt Mạt rất bình tĩnh, tiếp tục nói: "Hai người bọn họ không có ai làm chứng, nói không rõ được, dân chúng trong thôn lan truyền chỉ trỏ cô gái, nói chuyện rất khó nghe, em cũng biết, thời đại này của chúng ta rất coi trọng thanh danh, nếu như Thanh Nghĩa không giúp cô gái, lời đồn đại có thể bức chết cô ấy, chuyện là vậy đấy."
Lần đầu tiên trên mặt Mạt Mạt không có chút biểu cảm gì, trong lòng Trang Triều Dương hơi sợ hãi, Khởi Hàng thì lại càng sợ hãi hơn, mợ út như này thật là đáng sợ.
Mạt Mạt hỏi: "Cô gái kia là người của nhóm thanh niên trí thức?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm, mười sáu tuổi, họ Mộng, Mộng Nhiễm."
Mạt Mạt có chút đau đầu: "Anh nhìn thấy người không? Anh xác định không phải là cố ý bám vào Thanh Nghĩa, điều kiện của Thanh Nghĩa ở nhóm thanh niên trí thức không phải bí mật."
Trang Triều Dương nhìn ve phía Khởi Hàng: "Anh không thấy, Khởi Hàng đi vào thôn, nó thay được."
Khởi Hàng ngẩng đầu khỏi bát cơm, ánh mắt có chút trốn tránh, Trang Triêu Dương tức giận, thằng nhóc này được lắm, lại còn giấu diếm, đập bàn: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khởi Hàng trong lòng thầm mắng Thanh Nghĩa, rõ là anh em, cậu cười gượng: "Cháu gặp cô gái kia, Thanh Nghĩa không phải người ngu, thật đó mợ út, nếu như Thanh Nghĩa không có cảm giác gì với cô gái kia thì cậu ấy sẽ không nhận."
Mạt Mạt híp mắt, cho nên nói, cô gái họ Mộng kia, là cố ý.
Trong lòng Khởi Hàng thật sự rất sợ, sau này nếu như Thanh Nghĩa không gánh vác trách nhiệm giúp cậu thì hai người bọn họ không xong với nhau đâu: "MỢ út, cháu đã gặp cô gái kia, cô gái kia thực sự là bị bắt ép không còn biện pháp nào khác, nên mới phải làm như vậy, thật, cháu nhìn cô gái kia, hai mắt trong veo, không lừa được người, cô ấy cũng chấp nhận."
Mạt Mạt cười ha ha: "Hai thằng nhóc này gặp được mấy cô gái mà cho là mình rất hiểu."
Khởi Hàng không phục: "Cháu gặp không ít, đại viện đã đủ nhiều rồi, dối trá, ra vẻ, giả đơn thuần, loại nào cũng có."
Mạt Mạt: "...
Cái này nói có vẻ như đều là cô gái nhà Cảnh Lượng nhỉ!
Trang Triều Dương cảm giác hình như lạc đề rồi, trừng mắt với Khởi Hàng: "Mau chóng ăn cơm rồi ve đi ngủ."
Khởi Hàng không muốn chờ lâu thêm nữa, đừng thấy mợ út tuổi tác xấp xỉ với cậu, nhưng nổi lên sự xấu xa, từng phút uy hiếp khiến cho cậu có nỗi khổ không nói được.
Mạt Mạt thở dài, Trang Triều Dương an ủi: "Em cũng đừng thở dài nữa, mấy ngày nữa Thanh Nghĩa dẫn người xuống một chuyến, em nhìn một cái là biết rồi."
Mạt Mạt: "Cũng chỉ có thể như vậy, em lo lắng suông cũng vô dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận