Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 664. Vết bớt 2

Chương 664. Vết bớt 2Chương 664. Vết bớt 2
Triệu Tuệ ở bên cạnh cười nói: "Thằng bé này ở trong bụng đã hiểu chuyện như vậy, lúc ra ngoài cũng hiểu chuyện, ngoại trừ lúc ở phòng sinh khóc một tiếng, đến bây giờ cũng chưa thấy khóc lại, đây là đói bụng rồi."
Mat Mat chuẩn bị sữa bột, Trang Triều Dương đi pha, rất nhanh đã cầm trở lại, Mạt Mạt thử nhiệt độ một chút, rồi mới cho thằng bé bú, cho ăn mấy lần, mới có thể mút, uống no rồi lại đi ngủ.
Tùng Nhân kiêng chân lên: "Mẹ, đây là em trai ạ?"
Mạt Mạt gật đầu: "Là em trai đó."
Tùng Nhân ngẩng đầu nhìn mẹ, lại nhìn mắt em trai: "Sao lại là em trai, rõ ràng là em gái."
Mạt Mạt: "Là em trai, không phải em gái."
Tùng Nhân cau mày, đưa tay muốn mở cái mền quấn ra, Mạt Mạt lo lắng vội vàng ngăn lại: "Không thể mở ra, em trai còn quá nhỏ."
Tùng Nhân bĩu môi: "Không cho con nhìn, nhất định là em gái, em Tịch, anh là anh trai."
Mat Mạt: "..."”
Lưu Miểu trực ban xong mới tới, ngồi ở một bên nhìn đứa nhỏ: "Em cũng không sốt ruột, cứ nghĩ là phải đến buổi tối mới có thể sinh chứ."
Triệu Tuệ cười: "Em quên rồi à, lúc Mạt Mạt sinh Tùng Nhân, lúc ấy còn nhanh hơn." Lưu Mieu cười: "Đương nhiên là em nhớ rôi, tưởng là lần đầu thì trùng hợp."
Triệu Tuệ: "May mà chúng ta không nghĩ như vậy, nếu không đứa nhỏ này nhất định sẽ sinh ở cửa."
Lưu Miểu rất ngưỡng mộ: "Cả hai đứa bé đều thương mẹ.”
Triệu Tuệ gật đầu: "Đúng vậy."
Lưu Miểu là y tá, chăm sóc đứa bé, Triệu Tuệ đi giặt đồ, Lưu Miểu giúp Mạt Mạt bế đứa nhỏ, thấy cổ tay của đứa bé, không nhịn được mà chảy nước mắt: "Chị Mạt Mạt, đây nhất định là Hướng Tịch đầu thai, em nghe mấy người già nói, vết bớt là kiểu chết ở kiếp trước, nguyện vọng của Hướng Tịch được thực hiện rồi, đời này của thằng bé có cha mẹ yêu thương rồi, thành con của hai người rồi."
Lưu Miểu đã khóc không ra tiếng, Lưu Miểu nhận định đứa bé này cũng là Hướng Tịch, vui vẻ ôm đứa bé vào lòng, cho đến lúc Triệu Tuệ chạy về.
Triệu Tuệ sửng sốt một chút: "Con bé này, sao lại hừng hực như vậy."
Mạt Mạt ừ một tiếng, vỗ đứa nhỏ, cho dù là Trang Triêu Dương hay là Lưu Miểu, bọn họ chưa từng trải qua trọng sinh, cho nên cho rằng đứa nhỏ này là đầu thai, mặc dù suy nghĩ này có chút mê tín, nhưng lại càng dễ để cho người ta tiếp nhận, Mạt Mạt nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, cô là trọng sinh, đứa nhỏ này có phải cũng là Hướng Tịch trọng sinh hay không?
Trang Triều Dương cầm hộp cơm tới, ngồi ở bên cạnh đút cho Mạt Mat ăn, vừa cho ăn vừa nói: "Anh đã gọi điện thoại, mẹ bảo ngày mai sẽ tới."
Mạt Mạt gật đầu, mặc dù mẹ không chăm sóc trong tháng, nhưng nhất định sẽ tới thăm.
Buổi chiều Hướng Húc Đông đến, Mạt Mạt đã biết, nhất định là Lưu Miểu đi tìm Hướng Húc Đông rồi, ông ta đứng ở trước giường nhìn Trang Triều Dương ở phía trước, con trai ở đây, ông ta không dám tiến lên trước.
Trang Trieu Dương quan sát Hướng Húc Đông, tóc bạc trắng, hơn nửa năm không gặp, Hướng Húc Đông đã già hơn rồi, thấy ông ta nhìn đứa bé đầy trông mong, Trang Triều Dương đứng tránh ra.
Hướng Húc Đông hít sâu một hơi: "Cảm, cảm ơn."
Trong lòng bàn tay ông ta đều là mồ hôi, duỗi tay ra lại rụt về, quay người ra khỏi phòng bệnh, rửa sạch tay mới trở lại, nhìn thấy cổ tay của đứa bé, Hướng Húc Đông kích động tay run rẩy, Hướng Tịch trở về rồi, thằng bé trở về rồi.
Hướng Húc Đông ngồi xổm trên mặt đất, nghẹn ngào khóc, Mạt Mạt nghe thấy mà chua xót, nửa ngày ông ta mới đứng lên, muốn móc đồ từ trong túi quần ra, nhìn thấy con trai trưởng thì dừng lại, nhìn đứa bé lưu luyến không rời, quay người rời đi.
Trang Triều Dương ngồi lại bên giường, Mạt Mạt nhìn chồng, cô biết, anh có thể làm ra như vậy, đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, đời này, nhà bọn họ và Hướng Húc Đông cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận