Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 760. Đáng Tiếc 2

Chương 760. Đáng Tiếc 2Chương 760. Đáng Tiếc 2
Thanh Nghĩa chen vào nhìn một cái, đau xót quá, cậu đã học viết bút lông, nhưng lại viết chẳng đẹp bằng cháu, may mà ban nãy không nói mình đã từng học, nếu không thì xấu hổ chết mất thôi.
Đáng tiếc Hạo Thần bò lên ghế, thấy các anh viết đẹp hơn mình, rồi lại nhìn thấy cha,'Các anh viết đẹp hơn cha.”
Thanh Nghĩa,'..."
Mọi người trong phòng đều cười ồ lên.
Đám trẻ con đều chịu khoe khoang, có lúc không khí gia đình rất ảnh hưởng tới con người.
Tùng Nhân và An An học ngoại ngữ, Hạo Thần cũng học, tuy rằng mới học nhưng mấy đứa đắc ý lắm, còn dùng tiếng Anh nói chuyện với bà ngoại.
Hạo Dương mím môi, Thanh Bách nhìn dáng vẻ kiên cường của con trai, vỗ vào vai con,'Lần này con có chơi nữa không?”
Hạo Dương lắc đầu,"Không chơi nữa, cha, con cũng muốn học, con là anh trai mà, con là anh cả trong nhà, cho dù con không giỏi bằng mấy đứa em, nhưng cũng không thể bị so sánh mãi vậy."
Mạt Mạt nghe vậy, liếc anh cả một cái, ban nãy anh cả sợ đám An An khoe khoang, hóa ra mục đích là ở đây!
Thanh Bách ra dấu suyt với Mat Mạt! Mat Mat bật cười, anh cả dạy do con cũng có bài của riêng mình!
Năm nay là năm các trưởng bối vui vẻ nhất, các con cháu đều về, đám trẻ con tuy nghịch ngợm ồn ào, nhưng chạy khắp nhà trên nhà dưới, nhìn cũng khiến người ta có tỉnh thần hơn.
Triệu Tuệ đi học trường đại học ở địa phương, học sư phạm, Triệu Tuệ chọn chuyên ngành này vì muốn làm cô giáo, có thể dạy dỗ các con tốt hơn.
Tính cách của Triệu Tuệ rất biết mình biết ta, cô ấy đỗ đại học, càng thêm tự tin, không như trước đây dè dặt nhìn chồng, cô ấy giờ có thể xứng với chồng.
Cánh phụ nữ bận rộn làm cơm Tết, cánh đàn ông thì chơi với nhau, đàn ông trong nhà không ít, lại hiếm có tụ hội lại, làm một bàn mạt chược.
Đám trẻ con một lát đứa này vào bếp xin ăn, lát sau lại đứa khác vào, Mat Mat cười,"Chúng ta nên khóa cửa lại, mấy đứa nhóc này hết đứa này đến đứa khác vào, chúng bàn hết với nhau cả rồi."
Triệu Tuệ cười,'Đúng đó, mỗi lần vào còn phải lấy đủ, miệng còn lẩm bẩm, đòi ai ai cũng có phần."
Mộng Nhiễm,"Mấy đứa nhóc này lanh quá."
Lưu Miểu,"Đứa nọ đua đứa kia."
Đám Mạt Mạt quả quyết khóa cửa lại, đến lúc ăn cơm mới mở ra.
Người trong nhà quá đông, bày hai bàn, Lâm Sâm đã trở về bộ đội, có một chiến sĩ mới đến. Do đã đến năm 78, năm hết Tết đến, cho dù là già hay trẻ đều ăn mặc rực rỡ để chụp ảnh cả nhà.
Hơn hai mươi người, mất bao nhiêu công sức mới chụp đủ.
Chụp ảnh là không ngừng lại được, chụp đám đàn ông, chụp các chị em, chụp đám trẻ con, chụp nhà họ Liên, chụp nhà họ Miêu, chụp cho đến khi hết sạch phim mới ngưng.
Triệu Tuệ và Mộng Nhiễm có con nhỏ, lên lầu dỗ con ngủ trước.
Mấy đứa bé lớn hơn một chút, vẫn còn đang nô đùa.
Mạt Mạt ngồi bên cạnh chồng, Liên Thanh Bách hét lên "Ngồi xem bài không được chỉ bài."
Mạt Mạt bật cười,Ái chà chà, anh cả cũng sợ rồi, anh là người nham hiểm nhất nhà mình!"
Liên thanh Bách hừ một tiếng,"Đừng có mà chuốc rượu anh, anh không mắc mưu đâu, xem bài thì được, cấm không được nói chuyện."
Mạt Mạt nhìn mọi người đang đứng xem đánh bài"Anh cả, anh cũng có thể tìm người giúp mài!"
Giờ trên bàn có Trang Triều Dương, Thanh Bách, Thanh Nhân và Thanh Nghĩa, Liên Thanh Bách nhìn một lượt,"Đây là em nói nhé, đừng có mà hối hận, Vân Kiến ơi, lại đây giúp anh."
Mat Mạt,..."
Vân Kiến là người có khả năng nhớ bài, lúc sáng mới chơi một chút đã ù rồi, thằng nhóc này là hacker, chơi với cậu thì người khác đừng hòng thắng được.
Mat Mạt giật giật khóe miệng, bịt miệng,"Em không nói chuyện nữa còn chưa được à."
Liên Thanh Bách,"Coi như em biết điều."
Vân Kiến đã xách ghế đến rồi, nhìn chị gái một cách đáng tiếc.
Mat Mạt,...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận