Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 361. Chúng ta nói chuyện đi 1

Chương 361. Chúng ta nói chuyện đi 1Chương 361. Chúng ta nói chuyện đi 1
Tiếng Lâm Sâm đi xuống lầu làm Cảnh Tinh Tỉnh giật mình tỉnh lại, Cảnh Tinh Tinh hốt hoảng úp khung ảnh xuống, quay người chạy ra khỏi cửa.
Cảnh Tinh Tinh chạy một quãng đường dài, mãi đến khi không còn nhìn thấy nhà của ông Miêu nữa mới dừng lại, vừa rồi cô ta nhìn thấy Liên Mạt Mạt sao?
Không đúng, người phụ nữ trong khung ảnh không phải là Liên Mạt Mạt, Liên Mạt Mạt thanh tú hơn người phụ nữ trong khung ảnh. Hai người đó rất giống nhau, Cảnh Tinh Tinh có ngốc đến đâu cũng có thể đoán được Liên Mạt Mạt chính là cô cháu gái ông Miêu muốn tìm.
Cảnh Tinh Tinh sa sầm mặt mày, bẻ gãy cành cây trên tay.
Mạt Mạt trở về nhà, cất gọn những thứ đã mua, ngâm đậu đỏ, định lát nữa sẽ hấp và chuẩn bị làm nhân đậu đỏ cho bánh trung thu.
Mạt Mạt nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, cô định quay vào nằm nghỉ, khi quay người trở lại phòng ngủ, Mạt Mạt bị tiếng gõ cửa làm giật mình.
Phải mất một lúc Mạt Mạt mới bình ổn lại trái tim đang đập loạn xạ, cô đứng ở cửa không mở, lớn tiếng kêu: "Ai đó!"
Cảnh Tinh Tinh tức giận thở hổn hển: "Mau mở cửa." Mat Mạt nghe thấy là Cảnh Tinh Tỉnh thì đen mặt lại, Cảnh Tinh Tinh lại lên cơn thần kinh gì vậy?
Mạt Mạt không mở cửa, nếu Cảnh Tinh Tinh phát điên thì sao? Bây giờ cô đang mang thai, nhưng để Cảnh Tinh Tinh gõ cửa suốt cũng không ổn, cô nghĩ một lúc: "Chúng ta không có gì để nói, nếu cô còn đập cửa, chờ Trang Triều Dương trở về, vợ chồng chúng tôi sẽ đi gặp ông Miêu để nói chuyện, xem ông ấy dạy bảo cháu gái nuôi như thế nào."
Mạt Mạt cố ý nhắc đến cháu gái nuôi, Cảnh Tinh Tinh biết mình là cháu gái nuôi giả nên đương nhiên không dám đập cửa nữa.
Nhưng Cảnh Tinh Tinh cảm thấy rất chói tai khi nghe đến từ cháu gái nuôi này, nó giống như Liên Mat Mạt đang chế nhạo cô ta vậy.
Nhưng Cảnh Tinh Tinh không đập cửa nữa, cô ta sợ, sợ Liên Mạt Mạt đi tìm ông Miêu. Hiện tại cô ta chỉ mong Liên Mạt Mạt rời đi, tốt nhất là cả đời này không quay lại quân khu nữal
Cảnh Tinh Tinh nắm chặt tay nghiến răng: "Mở cửa ra, tôi có chuyện tìm cô."
Mạt Mạt không mở cửa: "Tôi không có gì để nói với cô cả."
Thấy Mạt Mạt không chịu mở cửa, Cảnh Tinh Tỉnh giơ tay định đập cửa, nhưng vừa định chạm vào cửa thì cô ta lại rụt tay lại, cô ta không được đập, đành giậm chân đi xuống lầu.
Mạt Mạt nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, cô ngáp quay vào phòng đi ngủ. Mười giờ Mat Mạt mới dậy, cô rán thịt mình mua về ép ra mỡ, cho vụn thịt vào xào và nấu cháo bột ngô cho bữa trưa.
Trang Triêu Dương quay về, anh lượn quanh người Mạt Mạt: "Hôm nay em cảm thấy thế nào? Còn nôn không? Con có ngoan không?”
Mạt Mạt: "Thưa đồng chí Trang Triều Dương, anh hỏi nhiều quá đấy, hỏi từng câu một thôi."
Trang Triều Dương sờ bụng Mạt Mạt: "Con có quấy em không?"
Mạt Mạt cười nói: "Con rất nghe lời, nó biết hôm nay em ra ngoài nên rất ngoan ngoãn, em ngồi trên xe cũng không thấy buồn nôn."
Trang Triều Dương: "Con gái anh ngoan lắm."
Mạt Mạt đánh vào tay Trang Triều Dương: "Còn chưa biết là con trai hay con gái, đừng gọi lung tung, mau rửa tay ăn cơm đi."
"ừ"
Mạt Mạt đợi Trang Triều Dương ngồi xuống mới kể về việc Cảnh Tinh Tinh đến gõ cửa: "Không biết dây thần kinh nào của cô ta bị sai nữa, cứ thấy em ngứa mắt, em đuổi về nhà rồi."
Trang Triều Dương lạnh mặt nói: "Vừa hay chiêu nay anh phải đi họp, anh sẽ nói chuyện với ông Miêu."
Mạt Mạt sững sờ: "Cảnh Tinh Tinh không phải là cháu gái nuôi của ông Miêu, anh tìm ông Miêu làm gì chứ?" "Bởi vì cô ta không phải nên mới phải tìm."
Mạt Mạt cười: "Em hiểu rồi, để Cảnh Tinh Tinh biết rằng chúng ta đã biết cô ta nói dối, sau này cô ta sẽ không bao giờ dám đến gặp em nữa."
"Đúng."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận