Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1489. -

Chương 1489. -Chương 1489. -
Tùng Nhân còn không biết mẹ đang lén nhìn cậu, vẫn đang lén nhìn Tâm Bảo.
Tâm Bảo cũng là người đánh nhau lâu, giác quan mẫn cảm, nhíu mày ngẩng đầu: "Anh cứ nhìn em làm gì?"
Tùng Nhân mặt đỏ tía tai, bị nghẹn, vội vàng uống mấy ngụm nước, mạnh miệng, bởi vì xấu hổ nên giọng nói vô cùng lớn: "Ai nhìn em chứ, đứa nhóc giả trai như em có gì mà nhìn."
Mạt Mạt: "..."
Hẳn là, có lẽ, đại khái là như cô suy đoán đi, con trai có suy nghĩ khác với Tâm Bảo?
Mat Mat khẽ đẩy Tề Hồng không coi là chuyện gì to tát một cái, cô ấy đang lấp đầy dạ dày: "Chuyện gì?"
Mat Mạt: "...
Hai mẹ con nhà này dây thần kinh thật là thô giống nhau, Tâm Bảo nghe Tùng Nhân giải thích, ồ một tiếng tiếp tục ăn cơm, cũng không để ý tới Tùng Nhân.
Mạt Mạt không có phúc đồng cảm với Tùng Nhân rồi.
Mạt Mạt không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm, Tề Hồng có chút khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều. Sau khi ăn xong, Mat Mạt thấy con trai cả khó chịu, muốn làm anh em nói chuyện phiếm với Tâm Bảo, nhưng vừa mới mở miệng khuôn mặt rám đen không ít đã đỏ lên, đỏ thẫm, rất cay mắt.
Người làm mẹ chỉ muốn mắng con trai mình, không muốn nhìn nữa, hỏi Tề Hồng: "Hôm nay cô đã đi dạo chỗ nào?"
Tề Hồng đang xoa chân: "Đi dạo không ít chỗ, đáng tiếc không có chỗ muốn cho thuê, cuối cùng tôi đã hiểu được lời cô nói, thành phố Z thiếu cửa hàng."
Mạt Mạt: "Vậy tôi giúp cô suy nghĩ một vài biện pháp."
Tê Hồng ngây người: "Đại Mỹ cũng phải thuê cửa hàng, cô cũng có cách nào đâu! Hiện tại lại có thể có biện pháp nào sao?”
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Đại Mỹ là muốn thuê nhà trên con phố hiện tại của cô ấy, cho dù tôi có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không có cách nào."
Te Hồng không hiểu chuyện làm ăn: "Chỗ của cô ấy, mặt tiền cửa hàng không lớn, chuyển sang nơi khác không tốt sao?"
Mạt Mạt kiên nhẫn giải thích: "Con phố mà cô ấy ở đã coi là trung tâm thành phố rồi, hơn nữa ở đầu kia của con phố, đã sắp thành khu phố ẩm thực của thành phố Z rồi, khu vực tốt đấy, tương lai sẽ tăng giá trị rất lớn, cô ấy đã nhìn đúng điểm này."
Tê Hồng đã hiểu, trong giọng nói hâm mộ: "Thật không nhìn ra, Đại Mỹ biết buôn bán như thế." Mat Mat đã sớm nhìn ra, năm đó có thể thông qua việc gửi bưu điện để bán hải sản cho bọn họ, đầu óc làm ăn cũng chuẩn.
Mạt Mạt đặt chuyện mặt tiền cửa hàng của Tề Hồng vào trong lòng, hiện tại cô thay Thẩm Triết, người quen biết phổ biến vô cùng, mặc dù bây giờ mặt tiền cửa hàng túng thiếu, nhưng có mối quan hệ, muốn tìm vẫn có thể tìm được.
Mấy ngày kế tiếp, Tề Hồng không cần quan tâm chuyện nhà cửa cho thuê nữa, ở ngay trong nhà chuyên tâm hí hoáy máy ảnh của Mạt Mạt, khỏi phải nói, Tề Hồng thật sự là có thiên phú chụp ảnh, trời sinh mẫn cảm đối với góc độ.
Thời gian trôi qua nhanh, Triệu Hiên cũng đã họp xong, cả nhà Tề Hồng đi xe lửa vê.
Tề Hồng đi rồi, trong nhà cũng không còn tiếp tục náo nhiệt nữa, Mạt Mạt còn có chút không quen!
Sau khi ăn xong Mạt Mạt không có ai tán gẫu, nên đã tìm việc cho mình làm, nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ học tập.
Mạt Mạt thấy An An làm đề tiếng Anh thất thần, øõ xuống bàn trà: "Mau nghiêm túc làm bài."
An An: "Mẹ, mẹ xem anh cả sao vậy, sao lại iu xiu vậy?"
Mat Mạt: "Quan tâm nó làm gi tuổi dậy thì rồi."
An An học y nên hiểu ngay: "Nhớ chị Tâm Bảo rồi."
Tùng Nhân nghe vậy thì xù lông lên, lập tức chạy đi: "Con nít con nôi, em thì biết cái gì, chúng ta là mối quan hệ bạn bè thuần khiết."
An An còn lâu mới tin: "Càng tô càng đen."
Tùng Nhân tức giận xắn tay áo, An An còn lâu mới sợ, còn bồi thêm một câu: "Chột dạ."
Mạt Mạt thấy hai đứa mà buồn phiền, chạy khắp nhà, đen mặt: "Hai đứa con yên lặng ngay cho mẹ, Tùng Nhân hình như con làm bài tập hè xong rồi hả? An An, mau chóng tới làm bài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận