Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 619. Rất ngu xuẩn 1

Chương 619. Rất ngu xuẩn 1Chương 619. Rất ngu xuẩn 1
Vân Kiến liếc mắt nhận ra một người phụ nữ trong đó, khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng, những ký ức không vui thức tỉnh từ nơi sâu nhất trong lòng, nói ra từng chữ một: "Hứa Noãn Tâm."
Trong lòng Mạt Mạt đã có tính toán, nói chắc chắn: "Họ Hứa, vậy thì có liên quan đến mợ út à?"
Vân Kiến chần chừ một lúc mới gật đầu: "Vâng."
Hứa Noãn Tâm quay đầu, nhận ra Vân Kiến, kích động vẫy tay: "Vân Kiến."
Vân Kiến xụ mặt, nhìn chằm chằm một lúc, mới tiến lên phía trước, trong lòng Mạt Mạt rất kinh ngạc, cô chưa từng nghe thấy cậu út và Vân Kiến đề cập đến người có liên quan đến mợ út, cô còn tưởng rằng mợ út là trẻ mồ côi.
Mạt Mạt đi theo sau Vân Kiến, Vân Bình ngay tức thì rơi vào trạng thái choáng váng, xem ra, căn bản là chưa nhìn thấy người phụ nữ phía trước vẫy tay chào.
Hứa Noãn Tâm muốn kéo lấy tay Vân Kiến, cậu bé lạnh mặt lùi lại: "Tránh ra, chặn đường rồi."
Hứa Noãn Tâm không hề tức giận với thái độ của Vân Kiến một chút nào, có hơi tủi thân: "Vân Kiến, sáu năm rồi không gặp, có phải cháu vẫn còn tức giận với dì út không, chuyện năm đó, dì út thật sự không biết, cháu phải tin tưởng dì."
Vân Kiến không đáp lời, Hứa Noãn Tâm chỉ có thể tự tìm lối thoát, nhìn sang Van Bình bên cạnh Mat Mạt, vây tay: "Cháu chắc là Vân Bình hả, dì là dì út."
Vân Bình vẫn luôn theo anh trai, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, anh trai không mở miệng, cậu bé cũng như thế.
Hứa Noãn Tâm cắn môi, bây giờ mới chú ý tới Mạt Mạt, mở to hai mắt nhìn: "Giống quá."
Mạt Mạt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Noãn Tâm, xem ra là người này đã từng gặp bà ngoại, Vân Kiến kéo Mạt Mạt lại, cô móc chìa khoá ra mở cửa.
Hứa Noãn Tâm nhìn chằm chằm chìa khoá trong tay Mạt Mạt, sững sờ, hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại.
Lý Lam đứng bên cạnh Hứa Noãn Tâm lại càng choáng váng hơn, hai ngày trước cô ta mới nhìn thấy mấy đứa bé trước mặt, không ngờ tới lại là cháu ngoại của Noãn Tâm?
Lý Lam thấy người đều đã vào nhà rồi, kéo Hứa Noãn Tâm, lúc này cô ta mới quay người lại, đi vào theo.
Mạt Mạt không biết Lý Lam, nhíu mày một chút rồi lại dãn ra.
Tùng Nhân chạy khắp nhà, Mạt Mạt rất sợ Tùng Nhân ngã sấp xuống: "Tùng Nhân, con ngoan ngoãn một chút đi."
Tùng Nhân chạy quay lại, nhảy lên ghế sofa: "Mẹ, Tùng Nhân giúp mẹ làm việc."
Mat Mạt nhìn chăm chú Tùng Nhân đang giẫm len ghe sofa.
"Mẹ thấy con đang làm trở ngại chứ không giúp được gì cả."
Tùng Nhân cúi đầu, a một tiếng, vội vàng cởi giày: "Hì hì, bây giờ thì được rồi."
Mạt Mạt nhặt giày của Tùng Nhân lên: "Được cũng không cần con, ngồi đàng hoàng trên ghế sofa đi"
Tùng Nhân vuốt vuốt bàn tay béo múp của mình, cuộn trên ghế sofa: "Thật sự không cần Tùng Nhân sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừm."
Tùng Nhân vui vẻ, nằm lăn lộn trên ghế sofa, Mạt Mạt đã biết thằng nhóc này không thật lòng.
Hứa Noãn Tâm vẫn luôn lắng tai nghe, Vân Kiến gọi người phụ nữ trông coi trước mắt là chị, cháu gái của anh rể ư? Hứa Noãn Tâm nghi hoặc, không phải là anh rể không có anh chị em gì sao? Nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt, nói là không có quan hệ gì với nhà anh rể cô ta cũng không tin, xem ra sáu năm này phát sinh rất nhiều chuyện.
Mạt Mạt giặt khăn bắt đầu lau bàn trà, Vân Kiến lau nhà, Vân Bình quét rác, phân công rất rõ ràng.
Hứa Noãn Tâm và Lý Lam ngồi cùng nhau trên ghế sofa, rất lúng túng, Lý Lam kéo Hứa Noãn Tâm, hơi hất cằm lên ra hiệu, Hứa Noãn Tâm vừa mới đứng dậy, đưa tay lấy cây lau nhà trong tay Vân Kiến, cậu bé né tránh. Hứa Noãn Tâm cảm thấy vô cùng đau lòng: "Van Kiến, cháu không tin đì út sao?"
Ngay cả một ánh mắt Vân Kiến cũng không cho Hứa Noãn Tâm, cậu bé đã lớn rồi, không còn dễ lừa giống như hồi bé nữa.
Hứa Noãn Tâm rũ mắt, bả vai hơi run run: "Dì thật sự không biết việc mà cha mẹ làm, nếu như dì biết sớm, dì sẽ không đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận