Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1579. -

Chương 1579. -Chương 1579. -
Mạt Mạt lái xe đã nhiều năm, cũng coi như là tài xế lâu năm, cô lại là người vô cùng cẩn thận, theo lý mà nói không có khả năng xảy ra tai nạn xe cỘ.
Mạt Mạt cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, Lý Thư đột nhiên lao ra, đúng, chính là đột nhiên lao ra ngoài, lúc ấy bạn bè của cô cũng choáng váng.
Trong lòng Mạt Mạt có sự cảnh giác rất cao đối với Lý Thư, Lý Thư vẫn luôn có biểu hiện không tâm nhãn, dáng vẻ ngốc nghếch, người khác nói cái gì cũng chỉ mở to hai mắt đơn thuần nhìn, biểu cảm ra vẻ mình rất đơn thuần này, hơn nữa giương mắt đã thành thói quen, cô cũng rất khó phân tích ra là thật hay giả.
Sau đó Mạt Mạt lại lôi chính mình vào, cô có thể xác định trăm phần trăm, cô không có bất cứ sự liên hệ nào với Lý Thư, không chỉ có không có liên hệ, hơn nữa còn không biết, hoàn toàn chỉ là người xa lạ.
Vì sao Lý Thư phải tiếp cận cô! Đúng rồi, Lý Thư cho cô cảm giác, chính là muốn quen biết cô, hơn nữa vẫn luôn dùng hình tượng đơn thuần, để đổi lấy hảo cảm của cô.
Mạt Mạt ngược lại không sốt ruột, là hồ ly thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra cái đuôi.
Mạt Mạt thu lại tâm trạng bình tĩnh lái xe, sau mười phút đã đến bệnh viện thành phố.
Lý Thư bị gãy chân phải, phải bó bột, Mạt Mạt vân luôn chú ý đến Lý Thư, lúc cô ta nghe được tin này, mặt đã tái mét đi, thấy Mạt Mạt nhìn sang, mới thay đổi thành dáng vẻ đau đớn.
Lý Thư chớp mắt, lo lắng hỏi bác sĩ: "Vậy cháu phải mất bao lâu mới có thể hồi phục tốt? Cháu còn phải đi học."
Bác sĩ rất thích những đứa nhỏ thích học tập, giọng điệu đã dịu dàng hơn không ít: "Cô gái đừng sốt ruột, bó bột trước, khôi phục tốt, có thể chống nạng để lên lớp, sẽ không để lỡ nhiều tiết học."
Món vũ khí của Lý Thư, chính là giương mắt: "Thật ạ?”
Bác sĩ: "Thật."
Bác sĩ an ủi Lý Thư, nhưng lại không có nhiều hảo cảm với Mạt Mạt, giọng điệu lạnh lùng: "Về sau lái xe chú ý một chút, lần này coi như nhẹ, nếu thật sự xảy ra tai nạn chết người, tổn thương chính là hai gia đình."
Bác sĩ vẫn là có chút kín đáo, chí ít không nói thẳng, không để cho những chuyện dơ bẩn đắc ý khắp nơi.
Lý Thư vội vàng lên tiếng: "Bác sĩ, đừng trách chị ấy, là lỗi của cháu, là cháu không nhìn đường."
Lý Thư còn chẳng bằng không nói, nói rồi vừa vặn rất tốt, bác sĩ càng trừng mắt với Mạt Mạt, ánh mắt tràn đầy nhìn một cô gái nhỏ nhiều lương thiện.
Mat Mạt: "..."
Cô muốn ói máu rồi có được không? Không duyên cớ không có việc gì, nhất định phải thêm ra chuyện, ngẫm lại là muốn ói ra máu.
Lý Thư cũng cuống lên, còn thiếu nước nói với bác sĩ, cầu xin ông đừng nói nữa, ông mà còn nói nữa, không phải cô ta uổng công chịu đựng bị đâm vào hay sao.
Cũng may bác sĩ còn nhớ rõ đến người bệnh Lý Thư này, trực tiếp sắp xếp phẫu thuật.
Mạt Mạt và bạn bè của Lý Thư chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, hiện tại không có Lý Thư, Mạt Mạt chờ cũng chỉ là chờ, nên đã nói mấy lời khách sáo với bạn bè của Lý Thư.
Kết quả vừa vặn rất tốt, tất cả bạn bè của Lý Thư đều nói Lý Thư tốt, con người hào phóng, trượng nghĩa, tính tình tốt, đơn thuần, thiện lương, các loại từ ngữ tốt đẹp hận không thể đều đặt hết ở trên người Lý Thư.
Mat Mạt: "..."
Cuối cùng Mạt Mạt tổng kết lại Lý Thư chính là hoá thân của thánh mẫu!
Nhưng một người thật sự có hoàn mỹ như thế sao? Mạt Mạt chưa từng thấy bao giờ, không có ai là hoàn mỹ cả, nếu như một người quá hoàn mỹ, như vậy chỉ có thể nói rõ người này có vấn đề.
Cuộc phẫu thuật của Lý Thư rất thành công, trong lòng Mạt Mạt có hoài nghi là bị tai nạn ô tô, nhưng phải bóp mũi lại để giao chi phí phẫu thuật.
Cô lại hoài niệm tương lai, khắp nơi đều là camera, vì để phòng có người giả bị đụng nên phi chép lại hành trình chạy xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận