Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1751. -

Chương 1751. -Chương 1751. -
Tùng Nhân bị thương, việc này không thể giấu diếm, trong khoảng thời gian này Mạt Mạt tiếp đón không ít người, đều khen Tùng Nhân là khá lắm, không khiến cho đại viện mất mặt.
Mạt Mạt cũng mượn cơ hội, nói chuyện Tùng Nhân sắp kết hôn ra ngoài, cũng tránh cho Mạt Mạt phải đến từng nhà để nói.
Những năm này, nhà Mạt Mạt cũng không làm chuyện øì, những nhà khác thi lên đại học cũng phải làm gì đó, nhà Mạt Mạt thì không, có hai sinh viên đại học cũng không làm, ngược lại là những nắm này đến thành phố Z đã tặng không ít quà.
Nhất là bạn bè kinh doanh của Mạt Mạt, Mạt Mạt đã tặng nhiều quà lớn, đại viện ngược lại không lớn như vậy, nhưng đã tặng quà nhiều năm như vậy, Tùng Nhân sắp kết hôn, nhận tiền và quà hoàn trở lại cũng khả quan.
Mạt Mạt thầm cảm thấy may mắn, Lý Vinh Sinh kéo theo cô, kiếm được một khoản tiền, Tùng Nhân kết hôn đủ rồi, cho sính lễ cũng đủ rồi.
Mạt Mạt và Tề Hồng đã thông qua, Tề Hồng cũng đã gọi điện thoại cho Triệu Hiên, còn phải chờ Triệu Hiên và Trang Triêu Dương nghỉ, thương lượng ngày cụ thể là được.
Tê Hồng cũng bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, về phần bố trí hôn lễ và người làm chủ gì đó, đều giao cho Tề Hồng là được. Nhà Mat Mat cũng phải sửa sang lại căn phòng của Tùng Nhân lần nữa, trong nhà giữ lại cho Tùng Nhân một căn phòng, vốn dĩ còn định mua cho Tùng Nhân một căn nhà, nhưng Tùng Nhân và Tâm Bảo còn chưa biết được phân tới chỗ nào, mua cũng vô dụng, đến cuối cùng vẫn phải bán, Mạt Mạt dự định xong rồi, đưa thẳng tiền.
Mạt Mạt có không ít đồ trang sức, bà ngoại cho, mẹ cho, còn có những năm này mua rồi tích lũy, đều ở thủ đôi!
Mạt Mạt phải lấy lại, Mạt Mạt muốn lấy đồ trang sức ra cho Tâm Bảo, còn phải chừa lại cho An An và Thất Cân, Mễ Mễ xuất giá cũng phải cho một ít.
Trong nhà Mạt Mạt còn một kiện lớn, năm đó Trang Triều Dương kiếm được phỉ thúy, còn thừa lại không ít!
Lần này Mạt Mạt cũng định đem phỉ thúy đi gia công, còn lại chắc là đủ mấy đôi vòng tay, đủ chia cho mấy đứa bé.
Hai năm này không chỉ có giá trang sức vàng bạc tăng vọt, phỉ thúy cũng vậy, tăng theo sự giao dịch của đồ trang sức, phỉ thúy tăng giá, mặc dù không đắt doạ người giống như tương lai, thế nhưng đã coi như là hàng xa xi đỉnh cao rồi, một cặp phi thuy cao cấp một chút đã đạt tới mức hơn hai mươi ngàn một đôi.
Những năm này đánh cược cũng ra đời và phát triển, một đao nghèo một đao giàu, biết rõ là đánh bạc, vẫn có rất nhiều người sẵn lòng đi cược như trước.
Cuối cùng Triệu Hiên và Trang Triều Dương đã định được ngày, đầu tháng sáu, vừa vặn Tùng Nhân có thể xuất viện, vừa vặn Tâm Bảo có thể xin được nghỉ.
Thời gian đã được xác định, Tùng Nhân và Tâm Bảo kết hôn đều phải báo cáo, hai người đã đến tuổi kết hôn hợp pháp, chỉ cần thông qua được, hai người có thể lĩnh giấy chứng nhận.
Chuyện lĩnh giấy chứng nhận thì Mạt Mạt mặc kệ, cô cũng chỉ có một tay, cô phải về thủ đô, tự mình đi thông báo với người trong nhà, còn phải mang đồ trang sức về.
Đồ trang sức của Mạt Mạt được bảo quản rất tốt, những thứ này đều có thể là đồ gia truyền, cửa hàng trang sức của Mạt Mạt mở một giường, có chút chói mắt.
Miêu Tình ôm ngực: "Lá gan của con cũng đủ lớn, cứ như vậy lấy trở vê hả? Cũng không sợ bị cướp!"
Mạt Mạt: "Sợ chứ, cho nên con dẫn theo người trở về, đưa con đến đại viện mới đi, đi vào đại viện rồi thì không còn ai dám đoạt nữa, hơn nữa, lúc con lấy là bí mật, ai cũng không biết."
Lần này Mạt Mạt dẫn theo vệ sĩ trở về, ừm, cũng có thể nói là bảo vệ của công ty, đều là lính giải ngũ, hơn nữa lại là người có thể tin được, lúc Mạt Mạt không cần thì là bảo vệ, cần thì là vệ sĩ.
Đồ trang sức của Mạt Mạt đều ở trong rương, ai cũng không biết Mạt Mạt lấy cái gì, an toàn hơn. Miêu Tình nhìn đồ trang sức đây giường: "Con định chia hết à?"
Mạt Mạt: "Vâng, con định chia trước, An An và Thất Cân tiếp tục giữ lại, của Tùng Nhân lấy đi trước."
Miêu Tình lấy thân phận của người từng trải tới căn dặn nói: "Con nhất định phải công bằng, ngàn vạn lần không thể bất công, bất công rồi, thời gian lâu dài anh em sẽ lục đục."
"Mẹ, con đều biết, mẹ đã thấy con bất công với ai chưa."
Miêu Tình cười: "Con làm rất tốt."
Mạt Mạt cũng tự đắc, cô đối với đứa nào cũng như thế, công bằng, rất ít người có thể làm được như cô, ngay cả mẹ Liên cũng có bất công.
Mạt Mạt không ở lại thủ đô, chia xong đồ trang sức thì đưa trở về, mang đi cho Tùng Nhân.
Mạt Mạt mang về, thì cho Tùng Nhân nhìn, Tùng Nhân sờ lên trái tìm, có chút chịu không được, cậu vẫn luôn biết mẹ có tiền, nhưng lần này đập vào mắt hơi lớn, nuốt nước miếng: "Mẹ, con cũng muốn đánh để cướp của mẹ rồi."
Mạt Mạt: "Con nên cướp của cha ấy."
Tùng Nhân biết cha có một ít đồ cổ, nhưng chỉ biết chưa từng nhìn thấy, làm gì đã được tận mắt nhìn thấy vàng bạc châu báu chân thực: "Nhưng con vẫn muốn cướp của mẹ."
Mạt Mạt cười: "Có tiền đồ, con cũng biết nhà họ Trang có không ít đồ cổ, lúc đâu mẹ có ý muốn chia, nhưng cha con lại không đồng ý, nói là chờ chúng ta già rồi mới chia, chia cho các con, các con cũng không biết giữ gìn."
Tùng Nhân giao hộp trang sức cho mẹ: "Mẹ, hay là đồ trang sức cũng cất lại đi, con và Tâm Bảo cũng, cầm cũng vô dụng."
Mạt Mạt: "Mẹ cũng không nhận, cho các con chính là cho các con rồi, đồ trang sức cũng không giống đồ cổ tranh chữ, con và Tâm Bảo cất đi, ở đại viện cũng không mất được."
Dù sao đã nhiều năm như vậy, Mạt Mạt đã từng nghe tới chiếm hời, chứ chưa từng nghe nói tới ở đại viện mất đồ, nhất là đột nhập vào phòng để ăn cắp, có ăn trộm dám đến nơi này trộm đồ, Mạt Mạt cũng kính nể đó là một vị hảo hán.
Tùng Nhân còn muốn nói tiếp, Mạt Mạt đã ngăn lại: "Đồ trang sức nhất định phải cho, đây là vấn đề mặt mũi của nhà chúng ta, dì Tê Hồng của con cho của hồi môn, mẹ cũng không thể kém, một người mẹ chồng như mẹ cho con dâu đồ trang sức tính là gì, nói ra sẽ mất mặt."
Tùng Nhân không nói, quả thật là vấn đề mặt mũi.
Mạt Mạt nhìn con trai, trong lòng chua xót, mấy ngày nữa là người sắp kết hôn rồi, nói không chừng qua một thời gian cô đã có thể làm bà nội rồi, Mạt Mạt nhịn không được sờ lên da của mình, quả thật cô còn trẻ tuổi, đây chính là điểm tốt của kết hôn sớm, thể nhưng rất đau thương, tuổi còn quá trẻ đã làm bà nội.
Tùng Nhân thấy sắc mặt Mạt Mạt thay đổi, đột nhiên lại cười: "Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?"
Mạt Mạt cười: "Không nghĩ tới, mẹ là người đầu tiên của nhà họ Liên có con dâu, cô con vô cùng hâm mộ đó! Hâm mộ mẹ không cần buồn rầu vì hôn sự của con."
Tùng Nhân nghĩ đến Khởi Thăng: "Anh họ Khởi Thăng còn chưa có người yêu sao?"
"Chưa, bây giờ cũng không về nhà, mỗi ngày đều ở chỗ nghiên cứu."
"Cô thật không dễ dàng."
Mạt Mạt gật đầu: "Quả thực nghe nói không dễ dàng, nửa đời sau chỉ lo lắng cho hôn sự của con trai.”
Con người ấy ạ, chỉ sợ có so sánh, Mạt Mạt có Trang Triều Lộ để so sánh, cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, nghĩ đến Giai Giai đang chơi đùa dưới lầu, ừm, không ngoài ý muốn lại có một đứa được giải quyết.
Điều duy nhất khiến Mạt Mạt buồn chính là An An, đứa nhỏ An An này đối với ai cũng tốt, xấu chính là ở chỗ này, An An ngoại trừ người nhà, ở bên ngoài đối với ai cũng giống nhau, An An cũng không còn nhỏ, nhưng cứ thế không có chút động tĩnh nào.
Dự cảm của Mạt Mạt rất chuẩn, thằng nhóc An An này sẽ không dễ dàng thích một người, An An rất khó để yêu một người nào đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã tới tháng sáu, người thân bạn bè thân thiết đều đã tới từ sớm, Mạt Mạt bao hết một nhà trọ, bởi vì trong nhà có phòng tân hôn, Miêu Tình và Liên Quốc Trung cũng không ở trong nhà.
Miêu Tình và Liên Quốc Trung đến nhà Lý Vinh Sinh ở, đây là Lý Vinh Sinh mời, nhà Lý Vinh Sinh rộng rãi, vốn dĩ còn muốn mời những người khác của nhà họ Liên, nhưng Mạt Mạt không cho.
Mặc dù lần này anh cả và Thanh Nhân không tới, nhưng mỗi nhà đều cử người đại diện tới, lại còn dẫn theo một đứa bé, quá nhiều người, mẹ của Lý Vinh Sinh là người cần tĩnh dưỡng, Mạt Mạt cũng không có nhiều mặt mũi như vậy đi quấy rây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận