Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1455. Hình người 1

Chương 1455. Hình người 1Chương 1455. Hình người 1
Mạt Mạt nghe tin mà trong lòng khó chịu, bà nội là người tốt nhất người nhà họ Liên, đối với ai cũng đều nhân từ, là bà cụ tốt nhất thiên hạ, giọng nói khàn khàn: "Tin từ lúc nào vậy?"
Trang Triều Dương thấy hốc mắt vợ đỏ lên, trong lòng buồn phiền đến hoảng sợ, anh không thích vợ khóc, quay đầu sang chỗ khác: "Lúc em lên máy bay, bà nội tuổi đã cao, lại kiểm tra ra khối u giai đoạn cuối, bệnh tình tiến triển quá nhanh, đã không khống chế nổi, cha gọi điện thoại tới, hy vọng chúng ta có thể trở về một chuyến, bà cụ muốn gặp tất cả con cháu một lần."
Mạt Mạt nhịn không được nước mắt rơi xuống: "Về, bây giờ chúng ta sẽ vê."
Trang Triều Dương nói: "Hôm nay hết vé máy bay rồi, anh mua ngày mai, chúng ta về nhà trước, chờ ngày mai rồi lại đi máy bay về, còn nữa bà cụ đã về Dương Thành, ý của ông cụ là lá rụng về cội, hai người già bọn họ qua đời, muốn nhập vào phần mộ tổ tiên."
Những lời Trang Triều Dương nói sau đó, Mạt Mạt nghe không lọt một chữ, vẫn luôn đắm chìm trong bi thương, phảng phất như ve lại lúc ông bà ngoại qua đời.
Mạt Mạt về đến nhà, hôm nay bọn nhỏ đều ở nhà, Mạt Mạt cũng không có tâm trạng chia quà, bảo Trang Triều Dương chia, cô muốn lên lầu nằm một chút.
Hôm nay biết Mạt Mạt từ nước ngoài trở về, tất cả mọi người đều tới thăm hỏi, Mạt Mạt ráng chống đỡ để gặp hàng xóm.
Ngày hôm sau cả nhà đi máy bay trở về thủ đô, trở lại thủ đô Vân Kiến tới đón.
Hơn một năm không gặp, Vân Kiến trưởng thành không ít, trên đường đi nói đến sự thay đổi hơn một năm qua, Vân Kiến đã hình thành thì không thay đổi, bởi vì cậu ấy bận rộn nhiều việc.
Vân Kiến phụ trách đưa bọn họ đến ga tàu hoả, lên tàu hoả, trằn trọc một ngày một đêm mới tới Dương Thành.
Thanh Nghĩa đến ga Dương Thành đón, hai mắt cậu đỏ ngầu, trong lòng Mạt Mạt hồi hộp một chút: "Bà nội thế nào rồi?"
Thanh Nghĩa sụt sịt, giọng mũi vô cùng nặng, như này là vừa khóc xong: "Bà nội đã hồi quang phản chiếu rồi, hôm nay ăn cháo, nói chờ chị trở về ăn một bữa ngon."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trong lòng Mạt Mạt nặng nề, lúc bà ngoại qua đời cũng là như thế, thúc giục Thanh Nghĩa mau chóng lái xe, rất nhanh xe đã tới nhà họ Liên.
Mạt Mạt có chút ngẩn người: "Đây là nhà chúng ta?"
Thanh Nghĩa mở cửa xe: "Nhà chúng ta đã dỡ ra để xây nhà ở thương mại rồi, em nghĩ cha mẹ thích nhà trệt, nên em đã mua cái viện tử này."
Mạt Mạt cầm hành lý, căn viện tử này thật sự khí phái, cửa lớn màu đỏ, xem ra cũng là căn nhà lâu đời, mặc dù Mạt Mạt không hiểu phong thuỷ, nhưng nhìn chỉnh thể kết cấu, cũng biết có chú trọng đến kiến trúc.
Cả nhà Mạt Mạt đi vào trong, sân rất lớn, quan sát đại khái một vòng, xem chừng cũng ngang với Tứ hợp viện của cô ở thủ đô.
Cả nhà Mạt Mạt tiến vào sảnh lớn, người trong nhà đều ở đây!
Hai mắt ông cụ Liên đã đục ngầu, còn đeo kính lão, mặc dù không hút thuốc lá nữa, nhưng trong tay vẫn còn thói quen cầm tẩu thuốc, nhìn thấy Mạt Mạt mắt sáng rực lên: "Đi vào nhanh, bà cháu vừa rồi còn nhắc tới cháu đấy!"
Cái mũi Mạt Mạt chua chua, nhịn không được muốn rơi lệ, ông cụ Liên gõ tẩu thuốc xuống: "Khóc cái gì, thật vất vả mới trở về một chuyến, phải cười, chí ít để cho bà nội cháu đi thanh thản."
Mặc dù nửa câu cuối cùng là lâm bầm, nhưng thính lực của Mạt Mạt cũng không tệ, nghe thấy rõ ràng, hai mắt càng đỏ hơn, điều chỉnh lại cảm xúc một lúc lâu mới cùng Trang Triều Dương đi vào.
Trong phòng chỉ có Miêu Tình và vợ của Thanh Tùng, Mạt Mạt ngừng một lát, sau đó hiểu ra, bà nội có hai đứa con trai, chú không có vợ, lại là một người lưu manh, chỉ có thể để vợ Thanh Tùng ra mặt.
Bà nội Liên nhìn thấy Mạt Mạt thì vẫy tay, Mạt Mạt ngôi xuôi theo một bên giường: "Bà nội, cháu vê rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận