Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 777.Nhiet Tinh 1

Chuong 777.Nhiet Tinh 1Chuong 777.Nhiet Tinh 1
Sinh viên nữ duy nhất chưa kết hôn đến từ thành phố biên giới, là một thành phố nhỏ, cô gái rất trong sáng, tên là Từ Lị, sảng khoái giới thiệu thu hút không ít ánh mắt.
Mạt Mạt có thể dự đoán, qua một thời gian nữa, cảnh tượng ngăn bàn của Từ Lị toàn là thư tay.
Chủ nhiệm lớp yêu cầu mọi người chọn lớp trưởng, cuối cùng Lý Ngọc Chí nhiệt tình nhận được nhiều phiếu bầu nhất, lớp trưởng ở thời đại này vô cùng giá trị.
Lớp trưởng, bí thư, sau này phân công công việc đều được cộng thêm điểm.
Khoa luật có tổng cộng bốn lớp, ngành luật tương đối ít, tổng cộng chỉ có hơn một trăm sáu mươi người.
Trong trường khoa đông sinh viên nhất là kinh tế học, mười bốn lớp, hơn năm trăm sinh viên.
Mạt Mạt rất kinh ngạc, cô cho rằng, toán học các kiểu mới đông nhất, những người này rất nhiều người lo lắng cho kinh tế nước nhà!
Chủ nhiệm lớp trình bày tình hình của trường, phải tuân thủ kỉ luật, sau đó tìm mấy sinh viên nam đi lấy sách, phân phát sách cho mọi người xong thì ra về.
Thời khóa biểu bắt đầu từ ngày kia, ngày mai phải chuẩn bị buổi lễ chào mừng tân sinh viên, khóa tân sinh viên này trạng nguyên thủ đô là người lên bục phát biểu, trạng nguyên cũng học khoa kinh tế.
Mạt Mạt và Bàng Linh ghi lại thời khóa biểu, ở thời đại này, chương trình học đều là những môn nhiều lớp cùng học chung.
Chương trình học rất kín, mỗi ngày đều có môn học, thứ bảy cũng có luôn, chỉ có chủ nhật là được nghỉ.
Mạt Mạt tính toán thời gian, buổi trưa phải ở lại trường, một ngày ba tiết học, ba giờ chiều là không có lớp, sau ba giờ có thể dựa vào tình hình của mình để chọn môn học.
Môn học tự chọn là một môn phụ của chương trình học, bốn mươi năm mươi phút.
Bàng Linh cầm tờ giấy trong tay, vừa đi vừa hỏi Mat Mat "Mo đã suy nghĩ xong chọn môn tự chọn nào chưa? Cháu ban nãy hỏi chủ nhiệm lớp, thầy nói nhất định phải chọn môn tự chọn, tốt nghiệp sẽ cộng điểm."
Mạt Mạt nhìn ngoại ngữ,"Mợ định tiếp tục học tiếng Anh."
"Không phải mợ biết tiếng Anh sao?"
"Học chung chung quá, mợ muốn học cụ thể hơn, học thật chắc."
"Thế thì cháu cũng học tiếng anh"
Bàng Linh ve nhà trước, Mat Mạt đứng trước cổng trường đợi Vân Kiến tan học, Mạt Mạt lật sách luật dày cộp, luật pháp không dễ học mà, còn phải học thuộc luật pháp siêu dài nữa.
"Hi, lại gặp nhau rồi."
Mạt Mạt giật mình, gấp sách lại, giật giật khóe miệng, nhà giàu à! Mạt Mạt chỉ đành giả vờ kinh ngạc, Là anh àI”
Mạt Mạt nhìn sách trong lòng Mạt Mạt,"Cô không Ở trường?"
"À, nhà tôi ở thủ đô, đăng kí ngoại trú."
Nguy Vỹ cười,"Chẳng ngờ chúng ta rất có duyên phận, tôi là Ngụy Vĩ, khoa kinh tế, còn cô?"
Mạt Mạt thầm nói, tôi biết mà, lai lịch của anh tôi đều biết, năm đó lúc học kinh tế, anh là nhân vật trong sách giáo khoal
"Liên Mạt Mạt, khoa luật."
Cuối cùng Vân Kiến cũng ra, chạy mồ hôi đầy đầu, "Chị, đợi lâu lắm hả, chúng ta đi thôi!"
Mạt Mat lấy khăn tay ra,"Em chạy chậm thôi."
Trong lòng Vân Kiến cũng là sách, Mạt Mạt một tay cầm sách giúp Vân Kiến lau mồ hôi, Vân Kiến "Chủ nhiệm lớp đưa em đi làm quen giảng đường, vì thế bị muộn."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ,"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"
"Được."
Mạt Mạt tạm biệt Ngụy Vĩ,"Tạm biệt."
Nguy Vĩ ngây ra,'Ừ, được." Ngụy Vĩ ra ngoài mời các bạn trong phòng kí túc xá đi ăn, bạn cùng phòng của Ngụy Vĩ đẩy anh ta"Sao thế, nhìn trúng rồi à?"
Ngụy Vĩ không nói gì, một người khác là người thủ đô, gia đình rất không tồi, lên tiếng nói "Không phải anh em không nói thẳng, cậu nhìn cách ăn mặc của cô gái kia không, đều là đồ tốt cả, có cái tôi cũng không mua được, cậu em trai ban nãy lộ cổ tay ra, là Rolex đó, không phải ai cũng đeo được đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận