Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1604. -

Chương 1604. -Chương 1604. -
Thất Cân hiểu rồi, thì ra là tự ý đến, cậu bé càng tức giận hơn: "Đây chẳng phải là phá hoại tình cảm của anh cả và chị Tâm Bảo sao?"
Mạt Mạt nói: "Bây giờ con biết rồi đó, cho nên sau này con nhìn thấy gì cũng phải bình tĩnh, đừng có chưa gì hết tưởng thật đi nói cho Tâm Bảo nghe, mặc dù sẽ giải thích rõ ràng, nhưng trong lòng sẽ có cái gai, gai nhiều sẽ xuất hiện vết nứt."
Thất Cân mở to mắt, lập tức hiểu ra: "Hơn nữa cũng giống như câu chuyện "sói đến rồi", nếu như con nói quá nhiều, sau này có là sự thật cũng không có ai tin nữa."
Mạt Mạt cảm thán nhìn Thất Cân, thằng nhóc này thông minh thật: "Đúng vậy, cho dù sau này con có nói thật cũng không ai tin, cho nên bất kể sau này xảy ra chuyện gì đều phải bình tĩnh phân tích."
Thất Cân gật đầu: "Con nhớ rồi."
Liên Thanh Bách cũng coi như biết em gái dạy dỗ con cái như thế nào, con trẻ có ưu tú hay không có liên quan rất lớn đến giáo dục, anh ấy tự vấn hình như mình đối với hai đứa con trai đều là dạy dỗ bằng gậy, làm sai là đánh.
Như thế cũng không thể trách Liên Thanh Bách, mọi người đều như vậy, con cái làm sai cũng không nghe giải thích, chỉ có đánh, tất nhiên trẻ con làm sai sẽ sợ hãi, đừng nói là giải thích, đã trốn ngay từ đầu rồi. Suy cho cùng vẫn de cũng do cách giáo dục từ nhỏ.
Sự chú ý của Mạt Mạt đều nằm trên người Kỳ Tuyết Oánh, Mạt Mạt đối với con trai của mình rất có lòng tin, cho nên vấn đề đến rồi, nội ứng của Kỳ Tuyết Oánh là ai?
Làm sao cô bé có thể biết chính xác Tùng Nhân không ra khỏi nhà trường?
Mạt Mạt còn đang suy nghĩ, Liên Thanh Bách mở cửa xe: "Học sinh đã ra khỏi sân trường rồi, chúng ta đi thôi!"
Mạt Mạt bước xuống xe trước tiên, cô bế Thất Cân xuống, Liên Thanh Bách thì kéo vali hành lý.
Bên này của Mạt Mạt đứng cách cổng khá gần, xếp hàng ở phía trước, khi Mạt Mạt đang đợi đăng ký thì cố tình quay đầu nhìn về phía Kỳ Tuyết Oánh.
Kỳ Tuyết Oánh cũng nhìn thấy Mạt Mạt, cô bé mở to mắt, chột dạ có chút né tránh, sau đó ngẩng đầu lên, nhã nhặn nhìn về phía Mạt Mạt, còn để lộ ra nụ cười mỉm.
Mặc dù Mạt Mạt không thích Kỳ Tuyết Oánh, nhưng cũng phải thừa nhận, giáo dục từ nhỏ rất quan trọng.
Kỳ Tuyết Oánh nhã nhặn đi về phía bên này: "Chào dì, dì đến thăm Liên Trang Ninh sao!"
Mạt Mạt gật đầu: "Cháu cũng vậy sao?"
Kỳ Tuyết Oánh không chút ngại ngùng, ngược lại còn thừa nhận: "Đúng vậy, cháu cũng đến từ thành phổ Z, cũng coi như là người đông hương, cháu Ở Thủ Đô cũng không có bạn, cho nên qua đây thăm hỏi, Trang Liên Ninh còn không biết nữa! Di sẽ không trách cháu chứt"
Mạt Mạt nhìn Kỳ Tuyết Oánh vài cái, cô bé này đã nói chuyện rào trước rồi, nếu cô quá tính toán thì có vẻ là quá ích kỷ nhỏ nhen.
Mạt Mạt cười nói: "Tất nhiên là không."
Kỳ Tuyết Oánh chuyền cái túi trong tay cho Mạt Mạt: "Nếu như dì đến thì cháu cũng không làm phiền dì nữa, đây là chút lòng thành của cháu."
Mạt Mạt nhìn đánh giá Kỳ Tuyết Oánh, cô bé này đấu với Tâm Bảo thì Tâm Bảo nhất định sẽ thua triệt để, cũng may trong lòng Tùng Nhân rất tỉnh táo.
Cô gái nhỏ đó giờ luôn rất biết phép tắc, Mạt Mạt cười cười không nhận: "Nếu đã đến rồi thì gặp Tùng Nhân đi! Đi về thì quá đáng tiếc, chẳng phải đã tốn công vô ích sao."
Đôi mắt Kỳ Tuyết Oánh hơi chuyển động, cha nói rồi, mẹ của Trang Liên Ninh rất lợi hại, lần này cô bé đã chạm trán rồi, cười cười nhìn cô bé nhưng ý nghĩa trong câu nói thì thâm sâu, đây là đang ám chỉ cô bé suy nghĩ quá nhiều sao!
Kỳ Tuyết Oánh nở nụ cười, cô nhớ đến lời của cha, chỉ cần Trang Liên Ninh thích, lúc ban đầu mẹ của cậu bé không thích cũng không sao, sau này có cháu thì cho dù có nhiều bất mãn cũng bỏ qua hết.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận